Chàng Rể Chiến Thần
Thực ra vừa rồi anh đã khóa chặt vị trí của tay súng.
Cho dù Quan Duyệt không chắn đạn, anh cũng có thể tránh được công kích của đối phương.
Nào ngờ, Quan Duyệt lại xông lên chắn cho anh.
Lúc này, sau lưng Quan Duyệt đã bị máu tươi nhuộm đỏ, mặt mũi trắng bệch.
“Sư phụ cẩn thận!”
Cô ta chỉ nói một câu rồi nhắm nghiền mắt.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Ngay sau đó lại có mấy tiếng súng vang lên liên tiếp.
Tất cả các viên đạn đều nhằm vào Dương Chấn.
Dương Chấn bế Quan Duyệt không ngừng bước đi để tránh đạn, động tác nhanh nhẹn như báo săn.
Xung quanh vang lên tiếng hét chói tai.
Đến khi Dương Chấn bế Quan Duyệt tới khu vực an toàn đã không thấy tay súng đâu nữa.
“Chết tiệt!”
Nhìn Quan Duyệt chưa rõ sống chết, Dương Chấn vô cùng tức giận.
Hiện giờ anh đang lo lắng cho Quan Duyệt, không đoái hoài đến chuyện tìm sát thủ, vội vàng đưa cô ta tới bệnh viện.
Quãng đường vốn phải đi mất nửa tiếng, Dương Chấn chỉ mất mười phút đã phi xe tới bệnh viện Nhân Dân Yến Đô.
Quan Duyệt được đưa vào phòng cấp cứu, Dương Chấn chờ ở ngoài, vẻ mặt âm trầm.
“Anh Chấn!”
Mã Siêu nhanh chóng chạy tới, lo lắng hỏi: “Anh có bị sao không?”
Dương Chấn lắc đầu: “Điều tra cho tôi xem rốt cuộc là kẻ nào muốn lấy mạng tôi!”
Lâu lắm rồi anh mới tức giận như vậy.
Có kẻ dám ám sát mình ở nơi đông người, còn làm người vô tội bị thương.
Nếu Quan Duyệt không sao thì tốt, nhưng nhỡ cô ta có mệnh hệ gì, anh phải ăn nói thế nào với người nhà cô ta?
Dương Chấn vẫn luôn đứng chờ ở bên ngoài.
Quan Duyệt vào phòng cấp cứu được một tiếng rồi nhưng vẫn không có tin tức gì.
Lúc này, Mã Siêu lại tới bệnh viện.
“Em tra được rồi!”
Mã Siêu trầm giọng nói: “Người bắn anh là sát thủ của Hồng Trần, biệt hiệu Vua Súng, sở trường dùng súng ngắn.
Nghe nói có thể bắn trúng 100% trong phạm vi một trăm mét”.
“Lại là Hồng Trần!”
Dương Chấn hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén lửa giận.
Mã Siêu nói: “Một khi Hồng Trần nhận nhiệm vụ, chỉ cần nhiệm vụ thất bại sẽ liên tục phái thêm sát thủ mạnh hơn tới ám sát tiếp.
Lần trước tay súng bắt tỉa Sith kia đã chết dưới tay anh”.
“Vua Súng lần này phải có xếp hạng cao hơn Sith không ít”.
“Vua Súng bị thất bại, e là hắn vẫn sẽ tìm cơ hội ra tay với anh”.
Dương Chấn híp mắt lại: “Tôi chỉ lo hắn ta không dám làm gì tôi”.
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu bỗng nhiên mở ra.
“Lấy đạn ra rồi, may mà không bị thương đến nội tạng, cũng không ảnh hưởng đến xương cốt.
Cô bé này rất may mắn”.
Ngải Lâm ra ngoài trước tiên nói với Dương Chấn: “Người không sao, cậu yên tâm đi!”
Hôm nay đúng ngày Ngải Lâm đi làm nên tự mình làm phẫu thuật cho Quan Duyệt luôn.
Nghe thấy thế, Dương Chấn mới hết lo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...