Chàng Rể Chiến Thần
“Không ngờ lại gặp được anh.
Sau đó em muốn tìm anh xin lỗi, trong lúc tìm kiếm đã nghe được rất nhiều chuyện về anh”.
“Ngoại trừ Hoàng tộc, có lẽ trên đời này chỉ có anh không sợ Vương tộc”.
Dứt lời, Quan Duyệt cúi đầu, vẻ mặt áy náy.
“Thế nên cô không thực sự muốn bái tôi làm sư phụ mà là muốn tôi giúp cô không phải gả vào Hoàng tộc đúng không?”
Dương Chấn vỡ lẽ ra hỏi.
Quan Duyệt gật đầu, sau đó lại vội vàng lắc đầu: “Em thực sự muốn anh giúp em, nhưng em cũng thật lòng muốn bái anh làm sư phụ”.
Ánh mắt của cô ta rất chân thành, không giống nói dối.
Dương Chấn bỗng thấy đồng tình với cô gái hoạt bát tùy tiện này.
Đây chính là nỗi bi ai của người phụ nữ sinh ra trong gia tộc lớn, vốn không hề có tự do, chỉ có thể trở thành vật hi sinh cho lợi ích của gia tộc.
Không chỉ các gia tộc lớn, đến cả các gia tộc nhỏ cũng vậy.
Lúc trước Tần Nhã cũng suýt nữa bị ép gả cho người khác.
“Sư phụ nhất định sẽ giúp em đúng không?”
Quan Duyệt mong đợi nói: “Em biết anh rất coi trọng tình nghĩa.
Em là đồ đệ của anh, anh sẽ không bỏ mặc em đâu”.
Dương Chấn cảm thấy bất lực.
Tuy anh rất muốn giúp Quan Duyệt nhưng anh thực sự không muốn dây vào Hoàng tộc và Vương tộc nữa.
Anh chỉ muốn đứng ngoài tất cả, bảo vệ được người thân bên cạnh, phát triển tập đoàn Nhạn Chấn trở thành doanh nghiệp đứng đầu thế giới.
“Xin lỗi, tôi không giúp được cô đâu”.
Dương Chấn lắc đầu.
Hai mắt Quan Duyệt lập tức đỏ bừng, nhưng vẫn cố nén nước mắt, cười tự giễu nói: “Xin lỗi, làm phiền anh rồi”.
“Dù sao em với anh mới gặp nhau lần thứ hai, thế mà em đã quấn lấy anh đòi nhận em là đồ đệ, còn muốn anh giúp em giải quyết chuyện liên hôn, đúng là rất quá đáng!”
Dương Chấn không đành lòng, nhưng vẫn kiên quyết từ chối.
Chưa kể anh không muốn dính dáng tới Vương tộc, dù có thực sự dây vào anh cũng không có tư cách nhúng tay vào chuyện liên hôn của bọn họ.
Mỗi người đều có một số mệnh.
Quan Duyệt là người của Vương tộc họ Quan, sinh ra trong nhung lụa nhưng cũng phải gánh lấy trách nhiệm của gia tộc.
“Em đi đây!”
Quan Duyệt nhìn chằm chằm Dương Chấn một lúc lâu rồi quay lưng rời đi.
Mãi đến khi bóng lưng cô ta khuất hẳn, Lạc Khải mới lên tiếng: “Chủ tịch, cô gái này thật đáng thương”.
Dương Chấn thầm thở dài, không muốn nói tới Quan Duyệt nữa: “Bây giờ người của bốn trong năm Vương tộc đều đã xuất hiện.
Có lẽ tôi đã bị bọn họ đưa vào tầm ngắm, ông phải tốn nhiều công sức cho tập đoàn Nhạn Chấn rồi”.
Lạc Khải vội vàng nghiêm mặt nói: “Chủ tịch yên tâm, tôi sẽ không làm cậu thất vọng”.
Dương Chấn vỗ vai ông ta, lập tức lên xe rời đi.
Nhưng anh vừa lái xe ra khỏi công trường được một đoạn đã trông thấy Quan Duyệt đang lững thững bước đi như người mất hồn.
“Lên xe!”
Dương Chấn đỗ lại bên cạnh cô ta.
“Sư phụ!”
Thấy anh tới, Quan Duyệt mừng rỡ, vẻ lo lắng trên mặt lập tức tan biến..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...