Chàng Rể Chiến Thần
Ông ta chỉ có thể giá họa cho Dương Chấn.
Nếu không Tiết Vương biết chuyện, dù không bị giết nhưng cũng sẽ bị nhốt vào nhà tù, vĩnh viễn không được nhìn thấy mặt trời.
Đối với ông ta, sự tra tấn này còn không bằng giết quách ông ta đi.
Người của Ảnh Vệ nhanh chóng rời đi.
Tần Nhã cũng được hai nữ cao thủ Ảnh Vệ đưa đi.
“Cậu cũng đi đi!”
Dương Chấn cau mày nói.
Mã Siêu lắc đầu: “Anh yên tâm, bọn họ không làm gì được em đâu”.
Với thực lực hiện giờ của Mã Siêu, đám vệ sĩ nhà họ Tiết này quả thực không làm gì được anh ta.
Dương Chấn cũng không xua đuổi nữa.
Nhiếp Khải Quân vội vàng nói: “Cậu Chấn, người của cậu đi rồi, cậu có thể thả Nhị vương tử ra được không?”
Dương Chấn lắc đầu: “Tiết Nguyên Bá chết rồi.
Tôi cần biết chân tướng của chuyện này, nếu không sẽ không thể yên lòng”.
Dứt lời, anh thả Tiết Nguyên Cát ra,
Nếu anh đã có thể bất thình lình bắt sống ông ta một lần, đương nhiên có thể lặp lại lần nữa.
“Tạch tạch tạch!”
Tiết Nguyên Cát vừa được tự do, mấy chục họng súng đen ngòm lập tức chĩa vào Dương Chấn.
“Dừng tay!”
Tiết Nguyên Cát nổi giận gầm lên: “Mau rút súng về!”
Tiết Nguyên Cát trầm giọng nói: “Em của tôi bị kẻ thù ám sát ở Yến Đô mới phải chết oan uổng.
Người nó tin tưởng nhất chính là gián điệp của kẻ thù”.
“Chuyện tối nay đều là hiểu lầm, tôi vô cùng xin lỗi vì đã ảnh hưởng tới cậu”.
“Ngoài ra vì một chút hiểu lầm giữa chúng ta nên người của tôi đã phá hỏng rất nhiều công trình kiến trúc của Thành Cửu Châu.
Tôi sẽ bồi thường toàn bộ tổn thất đối với dự án này!”
Nghe thấy Tiết Nguyên Cát nói vậy, tất cả đều sợ ngây ngời, đến cả Nhiếp Khải Quân cũng trợn mắt há hốc mồm.
Ông ta biết Tiết Nguyên Cát là một vương tử cực kỳ kiêu ngạo, vậy mà bây giờ lại cúi đầu.
Hiện giờ ông ta nói vậy chính là ôm hết trách nhiệm về mình.
Nếu vậy, cố gắng suốt mấy ngày nay của bọn họ đều thành công cốc.
Không chỉ không thể thuần phục Dương Chấn, còn phải cúi đầu xin bồi thường một khoản tiền khổng lồ.
Nếu Tiết Nguyên Cát kiên trì đấu với Dương Chấn đến cùng, thậm chí sau khi được thả ra còn muốn ra lệnh giết anh, có lẽ anh sẽ không coi ông ta ra gì.
Nhưng hiện giờ, anh lại không thể không xem trọng Nhị vương tử nhà họ Tiết này.
“Được, nếu Nhị vương tử đã nói vậy, thù oán giữa hai ta lập tức xóa bỏ”.
Dương Chấn tỏ thái độ.
Chỉ cần có thể giải quyết ổn thỏa cái chết của Tiết Nguyên Bá, đây chính là chuyện tốt với anh.
Dù sao Tiết Nguyên Bá cũng là đứa con được Tiết Vương yêu thương nhất.
Nếu cái chết của ông ta bị đổ lên đầu Dương Chấn, Tiết Vương nổi giận, e là cả Yến Đô đều sẽ rung chuyển.
Dương Chấn thực sự không thể đối đầu với nhà họ Tiết.
Ngược lại còn liên lụy đến người thân, thế nên anh không thể không tha mạng cho Tiết Nguyên Cát.
“Trong chiếc thẻ này có mười tỷ, coi như tiền bồi thường cho dự án thành Cửu Châu”.
Tiết Nguyên Cát lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho Dương Chấn bằng hai tay.
Dương Chấn không thèm khách sáo lập tức nhận lấy, nhìn chằm chằm ông ta rồi nói: “Hy vọng Nhị vương tử có thể giữ lời hứa”.
Nói xong, anh quay người rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...