Chàng Rể Chiến Thần


Dương Chấn gật đầu đáp: “Được, ông đi đi!”
“Được!”
Dứt lời, Quỷ Kiến Sầu nhanh chóng cất bước đi về phía biệt thự.

Mã Siêu lo lắng hỏi: “Anh thực sự tin tưởng ông ta sao?”
Dương Chấn bình thản nói: “Bây giờ chúng ta còn lựa chọn nào khác không?”
Mã Siêu sững sờ, lập tức hiểu ra.

Tần Nhã vẫn đang bị Tiết Nguyên Cát giam giữ.

Hai người họ có thể xông vào, nhưng sau đó Tần Nhã sẽ thế nào?
Quỷ Kiến Sầu đã đồng ý làm việc cho Dương Chấn, tuy không thể hoàn toàn tin tưởng nhưng ít nhất cũng có thể tin một nửa.

Một bên là không còn hi vọng, một bên là có một nửa cơ hội có thể cứu được Tần Nhã, anh còn phải lựa chọn nữa sao?
Mã Siêu không nói nữa, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm cửa biệt thự.

Lúc này, Quỷ Kiến Sầu đã đi tới cửa biệt thự.

Quả nhiên Tiết Nguyên Cát rất cẩn thận.


Quỷ Kiến Sầu lập tức bị bốn gã vệ sĩ ở cổng chặn lại.

“Sao ông lại về đây?”
Gã cầm đầu lạnh giọng hỏi.

Quỷ Kiến Sầu lạnh nhạt đáp: “Tôi muốn gặp Nhị vương tử”.

“Nhị vương tử đã nghỉ ngơi.

Ông ấy nói dù là ai tìm tới cũng phải chờ ông ấy tỉnh ngủ rồi nói tiếp”.

Gã cầm đầu không thèm nể mặt Quỷ Kiến Sầu.

Trên gương mặt dữ tợn cảu ông ta khó nhìn ra cảm xúc, dường như đã nghĩ ra cái cớ từ trước: “Tôi có chuyện quan trọng phải báo cáo.

Nếu làm chậm trễ, các cậu có thể gánh chịu hậu quả không?”
Bốn gã vệ sĩ lập tức lo sợ, rõ ràng đã bị câu nói này dọa nạt.

Mặc dù Tiết Nguyên Cát đã dặn có việc gì ngày mai nói nhưng có vẻ chuyện của Quỷ Kiến Sầu rất quan trọng.

Nếu thực sự làm chậm trễ việc lớn, bọn họ khó mà thoát tội.


“Ông tự tìm Nhị vương tử đi, có gì ông tự chịu trách nhiệm!”
Gã cầm đầu chợt lên tiếng.

“Đương nhiên rồi!”
Nói xong, Quỷ Kiến Sầu bước vào trong biệt thự.

Dương Chấn cũng thầm thở phào một hơi.

Chỉ cần ông ta vào được là đã thành công một nửa, bây giờ chỉ cần chờ ông ta thả tín hiệu hành động.

Quỷ Kiến Sầu đã vào trong biệt thự được mười phút nhưng vẫn không thấy thả tín hiệu ra ngoài.

Dương Chấn bỗng thấy do dự, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Tần Nhã, anh như biến thành người khác.

“Phập!”
Đúng lúc này, tòa biệt thự đang đèn đuốc sáng trưng đột nhiên tối sầm lại.

“Ra tay!”
Dương Chấn ra lệnh một tiếng rồi lập tức biến mất, cả người như một con báo săn chạy nhanh thoăn thoắt trong đêm tối.

Mã Siêu theo sát phía sau, phi ra bốn cành cây vẫn luôn siết chặt trong tay.

Bốn gã vệ sĩ ở ngoài cửa biệt thự đồng loạt ngã xuống.

“Có kẻ tập kích!”
Cùng lúc đó trong biệt thự vang lên tiếng hét thất thanh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận