Chàng Rể Chiến Thần


Tiết Nguyên Bá nói: “Nhưng hiện giờ còn có tin quan trọng hơn.

Cậu nghe tôi nói trước đã”.

Dương Chấn cau mày quát: “Nói!”
“Tôi vừa nhận được tin Tiết Nguyên Cát định động đến vợ cậu.

Chuyện ở công trường chỉ là đánh lạc hướng”.

“Tiết Nguyên Cát biết vợ cậu chính là điểm yếu của cậu, cũng biết thực lực của cậu rất mạnh nên định bắt cóc vợ cậu để uy hiếp”.

Tiết Nguyên Bá vội vàng nói.

“Kít!”
Dương Chấn bỗng phanh xe lại.

Chiếc xe lao một vòng giữa đường lớn quay về đường cũ.

“Ông ta dám động đến vợ tôi, tôi sẽ khiến ông ta sống không bằng chết!”
Dương Chấn giận dữ hét, giẫm mạnh chân ga, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Tiết Nguyên Bá ở đầu dây bên kia cũng cảm nhận được sát khí mãnh liệt.

“Nếu tin của ông có sai sót, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”

Dương Chấn chợt lên tiếng.

Tiết Nguyên Bá vội vàng cam đoan: “Cậu yên tâm, tôi đảm bảo tin tức này là thật”.

Dương Chấn lập tức cúp máy, lại gọi cho Tần Nhã.

Cô nhanh chóng bắt máy: “Anh giải quyết xong việc chưa?”
“Hai người vẫn đang ở tiệm ăn nhà họ Trần à?”, Dương Chấn hỏi.

Tần Nhã đáp: “Bọn em vừa mới lên xe, Diệp Phàm định đưa em về nhà”.

“Lập tức dừng xe lại, không được đi đâu hết.

Anh sẽ tới ngay”.

Dương Chấn vội vàng dặn dò.

“Chỗ em không sao đâu, anh cứ làm việc của mình đi”.

Tần Nhã thấy Dương Chấn gấp gáp bỏ đi, biết xảy ra chuyện lớn, không muốn làm phiền anh.

Dương Chấn vội nói: “Anh vừa nhận được tin tức có người định bắt cóc em.

Hiện giờ em đang cực kỳ nguy hiểm.


Em và Diệp Phàm cứ ngồi yên trong xe, đừng đi đâu hết, anh sẽ tới ngay”.

Lần này, Tần Nhã sợ hãi nói: “Được, em biết rồi!”
Tần Nhã cũng đã nhìn thấy và trải qua nhiều chuyện khủng khiếp.

Dù vậy, cô vẫn rất lo lắng.

Trong lúc Dương Chấn đang tức tốc chạy về tiệm ăn nhà họ Trần, Tần Nhã đã ngồi lên xe của Diệp Phàm.

“Diệp Phàm, Dương Chấn bảo chúng ta tạm thời ngồi yên trên xe đừng đi đâu cả.

Anh ấy sắp tới rồi”.

Tần Nhã nói với Diệp Phàm.

Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên, bỗng cười nói: “Đúng là Dương Chấn rất quan tâm em, anh đưa em đi cũng không yên tâm”.

Tần Nhã vội vàng giải thích: “Không phải, có người muốn bắt cóc em.

Dương Chấn lo lắng nên mới chạy tới”.

Tần Nhã còn đang giải thích, ai ngờ Diệp Phàm lại nổ máy rời đi.

“Anh mau dừng xe lại! Chúng ta đang gặp nguy hiểm, đợi Dương Chấn tới chúng ta sẽ được an toàn”.

Tần Nhã vội vàng ngăn cản.

Nhưng người anh họ trong mắt cô đột nhiên như biến thành người khác, không nói một lời nắm chặt tay lái, đạp mạnh chân ga.

Chiếc xe điên cuồng lao trên đường.

Bấy giờ Tần Nhã mới ý thức được gì đó, sắc mặt lập tức trắng bệch: “Anh chính là người muốn bắt cóc tôi đúng không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận