Chàng Rể Chiến Thần


Tần Nhã lau nước mắt, châm chọc nói: “Tôi nói cho anh biết, đêm hôm đó anh chưa thèm cúp điện thoại của tôi đã chạy đi giúp ả đàn bà kia rồi”.

Bấy giờ Dương Chấn mới hiểu được mọi chuyện.

Thì ra lúc đó anh vội vã đi xem Hạ Hà, quên cúp máy.

Nhưng hiện giờ xem ra, Tần Nhã vẫn không biết người phụ nữ kia chính là Hạ Hà, nếu không đã không hiểu lầm anh như vậy.

“Nhã à, chuyện này không phải như em nghĩ đâu.

Hôm nay anh đến đây là để giải thích…”
Dương Chấn hạ giọng nói, nhưng chưa nói hết câu đã bị Tần Nhã chặn họng: “Câm miệng! Tôi không muốn nghe anh giải thích.

Bây giờ tôi chỉ muốn anh mau cút khỏi tầm mắt của tôi!”
Lần đầu tiên Dương Chấn thấy Tần Nhã tức giận tới vậy, ngơ ngác nhìn cô.

Nhưng nghĩ tới cô nghe thấy mình và Hạ Hà nói chuyện, cô tức giận như vậy cũng dễ hiểu.

“Hu hu…”
Đúng lúc này, Tiêu Tiêu đột nhiên òa khóc; “Mẹ ơi, con không muốn bố đi.

Con muốn bố mẹ ở cùng nhau”.

“Hai người đừng ly hôn được không? Con không muốn bố mẹ ly hôn đâu”.


Thấy Tiêu Tiêu đau lòng, Tần Nhã cũng không nhịn được ôm chặt con gái.

Cô đang rất mâu thuẫn, muốn Dương Chấn đi nhưng con gái lại kêu khóc không muốn.

“Cậu Chấn, hình như cậu hiểu lầm tôi và Nhã rồi”.

Người thanh niên vừa bị Dương Chấn đấm đột nhiên bước tới nhìn anh, nghiêm túc nói.

“Hiểu lầm?”
Ánh mắt Dương Chấn lạnh lùng đến đáng sợ, nhìn chằm chằm anh ta nói: “Nhã là cái tên anh gọi được à?”
“Tôi gọi cô ấy là sếp Tần là được rồi chứ?”
Người thanh niên vội vàng nói, ánh mắt nhìn Dương Chấn có vẻ kính nể.

Dương Chấn cảm thấy khó hiểu, mình vừa đánh anh ta, sao anh ta lại kính nể mình?
Nhưng thế này chứng tỏ Tần Nhã và anh ta không có quan hệ gì.

Thấy Dương Chấn không lên tiếng, người kia mới cười khổ nói: “Tôi là Diệp Phàm, bố tôi là Diệp Hoa.

Tính ra sếp Tần phải là em họ tôi”.

Nghe anh ta giải thích, Dương Chấn bàng hoàng nhận ra, vừa nãy anh rất ấu trĩ.

Dương Chấn lại nhìn Tần Nhã đang ôm lấy Tiêu Tiêu, trong lòng càng thêm áy náy.


Anh nên biết cô chắc chắn sẽ không phản bội mình, cũng sẽ không mập mờ với người đàn ông khác.

Nếu không cô đã không chịu lấy chồng trong năm năm anh biến mất kia.

Vừa rồi cô chỉ muốn giữ Diệp Phàm lại, cố ý chọc giận Dương Chấn.

Nào ngờ Dương Chấn thực sự hiểu lầm, xông lên đấm Diệp Phàm.

May mà Dương Chấn còn có chừng mực, một đấm vừa rồi cũng không dùng nhiều sức.

Nhưng dù vậy, anh vẫn đánh Diệp Phàm chảy máu mũi.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi quá xốc nổi.

Anh không sao chứ?”
Dương Chấn ngượng ngùng nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm lắc đầu cười: “Tôi không sao, cậu Chấn cũng không cần tự trách.

Trong tình huống vừa rồi, cậu đánh người mới bình thường”.

“Mấy ngày nay trạng thái của Nhã vẫn không tốt, thì ra là có hiểu lầm với cậu”.

“Đã là hiểu lầm thì nên giải thích rõ ràng”.

Diệp Phàm có ý tốt nhắc nhở rồi vỗ vai Dương Chấn.

Hai người đàn ông nhìn nhau cười một cái, coi như xóa bỏ thù oán.

Nhưng trông Diệp Phàm khá thê thảm, vừa rồi bị Dương Chấn đấm trúng mặt, chảy cả máu mũi.

Áo sơ mi trắng tinh cũng bị máu nhiễm đỏ, nhìn rất chật vật..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận