Chàng Rể Chiến Thần


“Hay là tôi thoa thuốc giúp cô nhé?”
Dương Chấn vô thức hỏi.

Chỉ là sau khi hỏi xong anh cảm thấy hơi hối hận.

Nhưng lời đã nói ra không thể rút lại được đúng không?
“Không sao đâu, tôi tự làm cũng được.

Đã muộn lắm rồi, chắc Tần Nhã đã đợi anh rất lâu, anh mau về nhà đi!”
Hạ Hà vội nói.

Thế nhưng trong lòng cô ta ngập tràn chờ mong, hy vọng Dương Chấn sẽ ở lại giúp cô ta thoa thuốc, sau đó chờ cô ta ngủ rồi anh hãy rời đi.

Nhưng cô ta đã thất vọng.

Dương Chấn vốn đang lo lắng cho Tiêu Tiêu, việc xảy ra ngoài ý muốn trong phòng tắm lúc nãy khiến anh cảm thấy xấu hổ khi tiếp tục ở lại trong phòng Hạ Hà.

“Vậy tôi đi trước đây!”

Dương Chấn vội vàng đứng lên rời đi.

Lúc ra tới cửa Dương Chấn như sực nhớ ra việc gì, anh đứng quay lưng về phía Hạ Hà nói: “Cô nghỉ ngơi mấy ngày trước đã, đợi sau khi vết thương khỏi hẳn hãy đi làm, tôi sẽ xin phép đoàn phim cho cô”.

Dứt lời, Dương Chấn hốt hoảng bỏ đi.

Nhìn thấy cửa phòng đóng lại, trên mặt Hạ Hà lộ vẻ cô đơn, ngẩn người một lúc, cô ta tự cười giễu: “Anh ấy đã giúp mình nhiều rồi, sao lại phải làm phiền anh ấy nữa chứ?”
Cùng lúc đó sau khi rời khỏi khách sạn, Dương Chấn lập tức lái xe về nhà.

Vì lo lắng cho Tiêu Tiêu nên dọc theo đường đi anh đều đạp hết ga.

Chiếc Phaeton đã được tân trang như tia chớp đen rít gào trong đêm, chạy như bay về phía dinh thự Vân Phong.

Dương Chấn chỉ lo tập trung lái xe về nhà, hoàn toàn không phát hiện mình đã bị người khác theo dõi từ lâu.

“Rầm!”
Lúc xe của Dương Chấn chạy ngang ngã ba, một chiếc xe tải giống như một con thú dữ đang rít gào, đâm thẳng vào chiếc Phaeton.

“Ầm!”

Tiếng nổ vang lên cực lớn, chiếc Phaeton bị đâm trúng, nhào lộn trên không trung vài vòng.

Sau đó “ầm” một tiếng, nặng nề rơi xuống đất.

Lúc xe bị va chạm mạnh, các túi khí trên xe đều bung ra.

Dương Chấn bị đụng mạnh đến nỗi đầu óc choáng váng, trên cánh tay cũng có một vết cắt dài, máu chảy lênh láng.

“Đồ khốn khiếp!”
Dương Chấn khẽ gầm lên, trong mắt tràn đầy tức giận.

Đầu Dương Chấn cũng bị đụng trúng, máu chảy từ trên đầu xuống tràn vào mắt anh.

Lúc này, hai mắt Dương nhuộm màu máu đỏ tươi, cả thế giới của anh chỉ đỏ rực như máu.

“Ầm!”
Anh đạp văng cửa xe, bước ra ngoài.

Lúc anh vừa bước xuống xe, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập tới, anh bỗng nhấc chân, biến mất tại chỗ.

“Pằng!”
Gần như ngay lúc đó tiếng súng chát chúa vang lên.

Chỗ Dương Chấn vừa đứng hõm xuống như hố bom..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận