Chàng Rể Chiến Thần


Tào Khánh hốt hoảng nói: “Bây giờ em sẽ lập tức cút khỏi Yến Đô, về gia tộc ngay”.

“Anh bảo bọn họ thả em ra đi, em biết sai rồi mà”.

“Bịch!”
Tào Trí không hề do dự hung hăng đập xuống tay Tào Khánh.

“Răng rắc!”
Tiếng xương gãy thanh thúy, ngay sau đó Tào Khánh kêu gào thảm thiết.

Thấy cảnh tượng này, Hạ Hà hãi hùng, vô thức nắm chặt tay Dương Chấn.

Dương Chấn híp mắt lại.

Tào Trí quả nhiên không tầm thường, làm việc rất quyết đoán.

Có thể tự tay đánh gãy tay em mình.

“Cậu Chấn, tôi xin thay mặt em trai chân thành xin lỗi cậu!”
Tào Trí cúi đầu nói rồi lại nhìn Dương Chấn: “Không biết tôi làm vậy đã khiến cậu hài lòng chưa?”
Dương Chấn cười lạnh một tiếng: “Tôi đâu có bảo anh đánh người.

Anh tự đánh gãy tay cậu ta rồi lại đổ thừa cho tôi sao?”
Tào Trí lắc đầu nói: “Tôi không hề có ý đó.

Tôi chỉ muốn cứu vãn quan hệ của nhà họ Tào với cậu Chấn.


Nếu cậu vẫn chưa hài lòng, tôi sẽ đánh gãy nốt tay còn lại của nó”.

“Chỉ cần cậu chưa hài lòng, tôi sẽ đánh tiếp, đánh cả tay lẫn chân”.

Tào Khánh đau đớn rên rỉ.

Nghe Tào Trí nói thế hoảng sợ vội vàng van xin: “Anh ơi, em sai rồi, xin anh tha cho em”.

Tào Trí không đáp lại, hắn lại quay sang cầu xin Dương Chấn: “Anh Chấn, tôi sai rồi, tôi không nên mắng chửi anh, sỉ nhục anh.

Xin anh tha cho tôi, sau này nếu còn gặp anh tôi sẽ tránh đường!”
“À không, đêm nay tôi lập tức rời khỏi Yến Đô, sau này không trở lại đây nửa bước.

Xin anh tha cho tôi với, tôi biết sai rồi”.

Dương Chấn không để ý đến hắn, chỉ cười híp mắt nhìn Tào Trí.

Rõ ràng nếu anh vẫn kiên trì không chịu bỏ qua, Tào Trí thực sự sẽ đánh Tào Khánh tiếp.

“Xem ra cậu Chấn vẫn không muốn tha thứ cho nó.

Chứng tỏ tôi phạt chưa đủ mạnh”.

Nói xong, Tào Trí lại nện gậy xuống, cánh tay còn lại của Tào Khánh cũng bị đánh gãy.

Lần này Tào Khánh đau đến ngất đi.

Đến cả vệ sĩ nhà họ Tào cũng sợ ngây người, không ngờ Tào Trí lại ra tay tàn nhẫn với em trai như thế.


“Xin cậu tha thứ cho em trai tôi!”
Tào Trí lại tiếp tục cầu xin, còn cam đoan: “Chỉ cần cần chịu tha cho nó, tôi sẽ bồi thường không điều kiện mười tỷ cho tập đoàn Nhạn Chấn”.

Dứt lời, hắn ta cũng mặc kệ Dương Chấn có đồng ý hay không, lập tức gọi điện thoại: “Lập tức chuyển khoản mười tỷ cho tập đoàn Nhạn Chấn!”
“Cậu Chấn có thể tha cho em trai tôi được không?”, Tào Trí lại hỏi.

Hắn ta vừa nói vừa giơ gậy.

Ba giây sau vẫn không thấy Dương Chấn lên tiếng, hắn ta lại đánh tiếp.

Sau đó lại nện thêm một gậy.

Hai lần liên tiếp đánh gãy cả hai chân của Tào Khánh.

Lúc này, chân tay Tào Khánh đều bị anh ruột đánh gãy.

Dương Chấn cũng nhận được điện thoại của Lạc Khải báo tập đoàn nhận được mười tỷ.

Sau khi cúp máy, Dương Chấn nhìn chằm chằm Tào Trí: “Nể tình anh có thành ý, tôi sẽ tạm thời tha cho em trai anh!”
“Nhưng nếu còn tái phạm, dù là ai tôi cũng sẽ không tha!”
Tào Trí vội vàng cam đoan: “Cậu Chấn cứ yên tâm, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.

Tôi chỉ hi vọng sau này ở Yến Đô, nhà họ Tào và cậu nước sông không phạm nước giếng”.

Dương Chấn cười lạnh nói: “Chỉ cần các người không trêu chọc tôi, tôi cũng lười so đo với các người”.

Sau đó anh kéo Hạ Hà rời đi.

Đợi hai người đi khỏi, vẻ mặt Tào Trí mới trở nên dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu tràn đầy sát khí: “Dương Chấn, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
“Cậu Tào, người này rất không đơn giản, thực lực cực mạnh.

Chỉ mấy cao thủ đứng đầu của nhà họ Tào mới có thể đối phó được”.

Một vệ sĩ của Tào Trí đột nhiên lên tiếng: “Nhưng cậu là người thừa kế của nhánh ba nhà họ Tào, chỉ có thể sử dụng cao thủ của nhánh ba”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận