Chàng Rể Chiến Thần


Ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Long Đằng lúc này cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.

“Ngay cả Tào Trí cũng không làm gì được Dương Chấn sao?”
Long Đằng kinh ngạc nói: “Xem ra chúng ta đã coi thường Dương Chấn rồi”.

“Bây giờ chúng ta có cần làm gì để đổ thêm dầu vào lửa không?”, Long Chiến lại hỏi.

Long Đằng lắc đầu: “Còn chưa tới lúc, cứ yên lặng chờ xem diễn biến.

Tuy Tào Trí chỉ là người thừa kế của nhánh ba nhưng tâm tính hơn người, không thể nào bị chúng ta khiêu khích ly gián”.

“Đương nhiên, chắc chắn Tào Trí sẽ không dễ dàng buông tha cho Dương Chấn”.

“Hơn nữa tin tức Dương Chấn dự định xưng Vương ở Yến Đô đã truyền ra, tin rằng chẳng mấy chốc cậu ta sẽ gặp phiền phức lớn”.


Nghe Long Đằng nói vậy, Long Chiến khẽ gật đầu: “Đến lúc đó, dù Dương Chấn có ba đầu sáu tay, cũng chỉ có một con đường chết!”
Cùng lúc đó ở nhà họ Tôn.

Sau khi Dương Chấn rời đi, khuôn mặt Tào Trí cũng méo mó dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày đúng là người đầu tiên dám đối xử với tao như vậy!”
Tôn Húc lo sợ đứng bên cạnh Tào Trí, cúi đầu nói: “Cậu chủ Tào, thật xin lỗi, tôi đã khiến cậu thất vọng rồi!”
Nếu như trước đây Tào Trí sẽ một cước đạp bay Tôn Húc nhưng sau khi đích thân giao chiến với Dương Chấn xong, hắn ta mới biết tại sao Tôn Húc lại sợ Dương Chấn như vậy.

“Việc này không liên quan gì tới ông, là do tôi khinh địch”.

Tào Trí nói: “Nhưng ông cứ yên tâm, những gì ông trả giá hôm nay sẽ có một ngày nhận lại được gấp mấy lần”.

Nghe Tào Trí nói vậy, Tôn Húc lập tức có cảm giác được thương mà sợ, kích động nói: “Sau này, cậu chủ Tào chính là chủ nhân của tôi, cậu muốn tôi làm cái gì, tôi sẽ làm cái đó, tuyệt đối không khiến cậu thất vọng nữa!”
Tào Trí nheo mắt: “Tôi giao cho ông một nhiệm vụ quan trọng, sáng ngày mai tôi muốn nhìn thấy tất cả tài liệu liên quan đến Dương Chấn!”
“Ngay cả tài liệu lúc học mẫu giáo cậu ta đã đi tè bao nhiêu lần cũng phải điều tra cho rõ ràng, hiểu chưa?”
Tôn Húc không khỏi rùng mình vội nói: “Dạ!”
Dương Chấn vừa rời khỏi nhà họ Tôn thì điện thoại đổ chuông.

Anh cầm điện thoại lên xem thì thấy đó là một số lạ.

“Dương Chấn, xin chào, tôi là Hạ Hà, bây giờ đang ở Yến Đô, anh có thời gian không? Tôi muốn nhờ anh giúp một việc!”
Một giọng nói lém lỉnh phát ra từ ống nghe của điện thoại di động, hóa ra là Hạ Hà.

Dương Chấn luôn vô cùng cảm kích cô gái này, nếu không có cô ta, có lẽ Tiêu Tiêu đã phải chịu sự tổn thương rất lớn.

Tính ra, cô gái này được xem như một vị cứu tinh của Tiêu Tiêu.


“Được, giờ cô đang ở đâu, tôi qua đó tìm cô”, Dương Chấn hỏi.

“Số 320 quán bar Hồng Nhan, đường Dân Thái”, Hạ Hà nói địa chỉ.

Sau khi cúp điện thoại, Dương Chấn mới nhận ra rằng nơi mà cô gái này hẹn gặp là một quán bar.

“Đã nửa năm không gặp, rốt cuộc cô gái này đã xảy ra chuyện gì nhỉ?”, Dương Chấn tự lẩm bẩm.

Lúc trước khi còn ở Giang Hải, mẹ của Hạ Hà bị nhiễm trùng đường tiết niệu và cần ghép thận.

Dương Chấn đã thành lập một quỹ cứu trợ dành riêng cho bệnh nhân nhiễm trùng đường tiết niệu ở bệnh viện Nhân Dân Giang Hải, quỹ này có thể được coi là giúp Hạ Hà giải quyết vấn đề chi phí y tế.

Sao một cô gái từng ngây thơ như vậy lại có thể đến quán bar?
Mặc dù Dương Chấn đang nghi hoặc, nhưng anh vẫn lao đến quán bar Hồng Nhan càng sớm càng tốt.

Hai mươi phút sau, Dương Chấn đậu xe ở trước cửa một quán bar, đèn LED lớn phía trên cửa là bốn chữ ‘Quán Bar Hồng Nhan’.

“Dương Chấn!”

Vừa đi tới cửa quán bar, Dương Chấn đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, anh quay lại và nhìn thấy Hạ Hà đang chạy lon ton tới với vẻ đầy kích động.

Sáu tháng trước, khuôn mặt thanh tú của Hạ Hà không hề trang điểm, nhưng bây giờ cô ta đã trang điểm.

Và bộ đồ của cô ta cũng quyến rũ hơn nhiều so với nửa năm trước.

Người còn chưa đến gần mà đã có một mùi hương ập đến.

Phải thừa nhận rằng cô gái này quả thật rất xinh đẹp, sau khi trang điểm nhẹ, cô ta còn đẹp hơn nhiều so với những ngôi sao, người đẹp kia.

Tuy nhiên, Dương Chấn vẫn quen với một Hạ Hà ngây thơ của trước đây hơn.

“Hạ Hà, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận