Chàng Rể Chiến Thần


“Cậu muốn tôi làm gì?”
Tiết Nguyên Bá đi tới, lạnh giọng hỏi.

“Lấy danh nghĩa của ông mời toàn bộ chủ các gia tộc có liên hệ với ông tới khách sạn Đế Đô”.

Dương Chấn lạnh lùng ra lệnh.

Nghe vậy, con ngươi Tiết Nguyên Bá co rút lại.

Dương Chấn đang muốn một lưới bắt gọn toàn bộ!
Đám người Vương Thành cũng nghe ra được mục đích của anh, ai cũng vô cùng kích động.

Tám gia tộc đứng đầu Yến Đô tranh đấu nhiều năm vẫn chưa thể thống nhất.

Nếu Tiết Nguyên Bá đứng ra mời toàn bộ chủ gia tộc tới khách sạn Đế Đô, chắc sẽ không ai dám không đi.

Đây là cơ hội để thống nhất toàn bộ gia tộc ở Yến Đô.

Tiết Nguyên Bá cũng lo lắng, Yến Đô rất quan trọng, cũng là thành phố duy nhất không nằm trong sự kiểm soát của Hoàng tộc, Vương tộc và bốn biên giới.

Nhưng thành phố nhỏ bé này lại quan trọng hơn tất cả các tỉnh khác.

Nếu Dương Chấn thống nhất các gia tộc ở Yến Đô, chỉ sợ nhà họ Tiết sẽ càng khó đối phó anh hơn.

“Sao hả? Không muốn?”

Thấy Tiết Nguyên Bá im lặng, Dương Chấn nhíu mày hỏi.

Ông ta cắn răng nói: “Nếu tôi làm vậy, sau này còn ai dám hợp tác với tôi?”
“Cậu muốn tôi trở thành kẻ bất nghĩa, tôi không làm được!”
Dương Chấn nheo mắt lại: “Ông không chịu thì tôi chỉ có thể làm thịt ông, sau đó cầm đầu ông tới từng nhà đòi nợ!”
Anh không hề che giấu sát khí của mình với ông ta.

Những người khác cũng lo Dương Chấn sẽ giết Tiết Nguyên Bá.

Bọn họ sợ Dương Chấn, nhưng càng sợ Vương tộc hơn.

Bây giờ bọn họ đứng cùng phe Dương Chấn.

Nếu anh giết Tiết Nguyên Bá, nhà họ Tiết sẽ tìm Dương Chấn tính sổ, cũng sẽ không tha cho họ.

“Dương Chấn, cậu đừng ức hiếp người quá đáng!”
Tiết Nguyên Bá nghiến răng nói.

“Bốp!”
Dương Chấn tát ông ta một cái: “Ông dám nói tôi quá đáng sao?”
“Lúc ông sai người ám sát các chủ gia tộc sao không thấy quá đáng?”
“Bốp!”
“Ông lấy danh nghĩa Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết bắt nạt người khác sao không thấy quá đáng?”
“Bốp!”
“Hiện giờ mạng chó của ông đang nằm trong tay tôi mà còn dám dùng thân phận người thừa kế Vương tộc để dọa nạt sao?
“Bốp!”

“Ông nói xem, nếu không có nhà họ Tiết, trước mặt tôi ông là cái thá gì?”
“Bốp bốp bốp!”
Sau mỗi một câu nói, Dương Chấn lại tát Tiết Nguyên Bá một cái.

Liên tiếp mười mấy lần, mặt ông ta đã sưng vù, khóe miệng rướm máu.

Mọi người thấy thế đều có cảm giác như đang nằm mơ.

Trong mắt bọn họ, Vương tộc giống như trời cao không thể chạm tới.

Thế nhưng Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết lại bị Dương Chấn tát vêu mặt ngay trước mặt họ.

Tiết Nguyên Bá bị đánh đến ngơ ngác, có thể thấy được Dương Chấn thật sự dám giết mình.

Nhưng ông ta là người của Vương tộc, không thể cúi đầu trước Dương Chấn.

Bị anh tát liên tiếp trước mặt bao người, mất sạch mặt mũi là sự sỉ nhục lớn nhất đối với ông ta.

“Dương Chấn, cậu khinh người quá đáng!”
Tiết Nguyên Bá nôn ra một búng máu, đỏ mắt nói: “Đúng là tôi sai người ám sát các chủ gia tộc có quan hệ với cậu nhưng vẫn giữ mạng cho họ!”
“Hơn nữa, tôi là Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết, là Tiết Vương tương lai”.

“Dương Chấn, cậu đừng ức hiếp người quá đáng!”
Tiết Nguyên Bá nghiến răng nói.

“Bốp!”
Dương Chấn tát ông ta một cái: “Ông dám nói tôi quá đáng sao?”
“Lúc ông sai người ám sát các chủ gia tộc sao không thấy quá đáng?”
“Bốp!”
“Ông lấy danh nghĩa Tam vương tử của Vương tộc họ Tiết bắt nạt người khác sao không thấy quá đáng?”
“Bốp!”
“Hiện giờ mạng chó của ông đang nằm trong tay tôi mà còn dám dùng thân phận người thừa kế Vương tộc để dọa nạt sao?
“Bốp!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận