Chàng Rể Chiến Thần


Đối diện với ánh mắt đáng sợ của Dương Chấn, Tô San lại không có một chút sợ hãi, lớn mật nhìn vào mắt của Dương Chấn.

Tối hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Dương Chấn không có bất kỳ ấn tượng nào.

Cho dù thật sự xảy ra chuyện gì, nó cũng ở trong khách sạn, Dương Chấn muốn điều tra cũng không thể điều tra ra được.

“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trên khuôn mặt của Dương Chấn không có biểu cảm gì, lúc nhìn chằm chằm vào Tô San, trong ánh mắt lại lộ ra mấy tia hung ác, đáng sợ.

Trên mặt Tô San đều là sự ủy khuất, lau nước mắt ở khóe mắt, khuôn mặt tràn đầy sự tự giễu nói: “Anh đã nói đến mức như vậy, tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn có ý nghĩa sao?”
Dương Chấn nhất thời nghẹn lời, quả thật là như vậy, cho dù anh và Tô San thật sự xảy ra chuyện không thể miêu tả được, anh cũng không thể tiếp nhận sự tỏ tình của Tô San.

Cả đời này, anh chỉ yêu một mình Tần Nhã, hơn nữa, bọn họ đã có con gái.

Tối hôm đó, anh uống say, nhưng Tô San tỉnh táo, cho dù hai người xảy ra chuyện gì, đó cũng là trách nhiệm của Tô San.

“Dương Chấn, anh khiến em rất thất vọng!”
Tô San thấy Dương Chấn không nói gì, khuôn mặt cô ta tràn đầy sự đau khổ, khóc rời khỏi phòng bao.

Dương Chấn một mình đứng trong phòng bao, trong lòng vô cùng khó chịu, thậm chí anh còn không dám đoán, tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì.

Nếu như không có chuyện gì, cũng bỏ đi, nhưng nếu như thật sự xảy ra chuyện gì đó, vậy không phải mình đã phản bội lại Tần Nhã sao?
Lúc đó, Tần Nhã sẽ tha thứ cho mình chứ?

Dựa vào thái độ của Tô San đã thể hiện trước đó, Dương Chấn biết tối hôm đó, giữa hai người có thể xảy ra chuyện gì đó.

Một lúc lâu sau, tâm trạng của Dương Chấn mới từ từ bình ổn lại.

Anh gọi một cuộc điện thoại: “Điều tra, tối ngày 9 tháng 11, tôi được Tô San đưa về khách sạn, rốt cuộc cô ta ở trong phòng tôi bao lâu.”
“Anh Chấn, xảy ra chuyện gì à?” Mã Tuân vô cùng ngạc nhiên hỏi.

Dương Chấn không muốn nói nhiều, lạnh lùng nói: “Dùng tốc độ nhanh nhất điều tra cho tôi!”
“Vâng!”
Lúc này Mã Tuấn mới vội vàng ngậm miệng lại.

Sau khi cúp điện thoại, Dương Chấn mới quay người rời đi.

Anh vừa trở về tập đoàn Nhạn Thần, Mã Tuân gọi lại: “Anh Chấn, điều tra được rồi!”
“Nói!”
“Tối hôm đó, là Tô San đưa anh đi khách sạn, hai người vào cùng một phòng, nhưng đến tận 6h sáng ngày hôm sau cô ta mới rời khỏi phòng.”
Lời nói của Mã Tuân khiến Dương Chấn hoàn toàn sững sờ.

Cho dù anh đã biết, tối hôm đó Tô San ở cùng mình, chỉ là không có bằng chứng mà thôi, bây giờ kết quả mà Mã Tuân điều tra được, lại chứng thực chuyện này.

Nói cách khác, tối hôm đó anh và Tô San cô nam quả nữ ở chung một phòng, bản thân lại uống say, Tô San lại thích anh, bây giờ chỉ có Tô San mới rõ, tối hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

“Anh Chấn, có phải anh đã làm chuyện gì có lỗi với chị dâu?”
Mã Tuân đột nhiên hỏi.

Nghe thấy giọng nói của Mã Tuân, Dương Chấn mới hoàn hồn lại, nghiến răng nói: “Tối hôm đó, tôi không biết xảy ra chuyện gì.”
“Nếu như giữa hai người thật sự xảy ra chuyện gì đó thì sao?”
Mã Tuân lại hỏi, sau đó nói: “Nếu như chị dâu biết được chuyện này, chị ấy sẽ tha thứ cho anh chứ?”
Dương Chấn chỉ cảm thấy trong lòng mình vô cùng bực bội, ủy khuất, tối hôm đó rốt cuộc có làm chuyện gì có lỗi với Tần Nhã không, anh hoàn toàn không nhớ.

“Anh Chấn, nghe em nói, người phụ nữ này rõ ràng cố ý, nói khó nghe thì chính là một người phụ nữ tâm cơ.”
Trong giọng nói của Mã Tuân tràn đầy sự xem thường: “Rõ ràng cô ta là bạn thân của chị dâu, đưa anh đến khách sạn cũng không có gì, nhưng cô ta không nên ở trong phòng của anh không ra.”
“Nghe em nói, bây giờ anh nên thú nhận với chị dâu, ít nhất có thể đảm bảo, lúc anh vừa biết chuyện này đã nói ra ngọn nguồn mọi chuyện với chị dâu.”
“Đối với phụ nữ mà nói, điều không thể tha thứ chính là lừa dối, nếu như bây giờ anh không nói với chị dâu, đợi sau này chị dâu biết được, chắc chắn sẽ vô cùng đau khổ, hơn nữa còn khó có thể chấp nhận.”
Nếu như là trước đây, chỉ cần dựa vào việc Mã Tuân lải nhải những thứ này, Dương Chấn đã mắng anh ta từ lâu rồi.

Nhưng hôm nay, Dương Chấn lại kiên nhẫn một cách hiếm thấy nghe Mã Tuân nói những lời này.

Tần Nhã chỉ nhận được bức ảnh mà Tô San gửi cho cô, đã gây gổ với anh, nếu như để Tần Nhã biết được, Dương Chấn và Tô San đi thuê phòng, còn ở trong đó cả đêm không ra, Tần Nhã chắc chắn sẽ không chịu được.


“Không được, chuyện này vẫn chưa thể để Tần Nhã biết, tôi nhất định phải tìm hiểu rõ ràng trước, tối hôm đó, giữa tôi và Tô San rốt cuộc có thực sự xảy ra quan hệ hay không.”
Sau khi im lặng một lúc, Dương Chấn đột nhiên nói.

“Anh Chấn, anh không sợ, ngộ nhỡ thật sự xảy ra gì đó với người phụ nữ kia, anh phải đối mặt với chị dâu như thế nào sao?”
Mã Tuân hỏi.

“Chuyện sau này, tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn, bây giờ nếu như nói chuyện này với Nhã, cô ấy sẽ trở mặt với tôi, thậm chí còn không cùng tôi đi đến Yên Đô.” Dương Chấn nói.

Mã Tuân thở dài: “Anh đã nói như vậy, em cũng không nói nhiều nữa, anh tự mình xem phải làm như thế nào đi!”
Sau khi cúp điện thoại, Dương Chấn đứng trước cửa sổ, ngây người nhìn ra bên ngoài, trong lòng vô cùng khó chịu.

Cả một buổi chiều, Dương Chấn không có tâm trạng để làm việc, sau khi cưỡng éo mình ký một vài tài liệu, thì đi đến trường mầm non đón Tiếu Tiếu.

“Ba, sao ba lại đến đón con thế! Sao mẹ không đến?”
Tiếu Tiếu nhìn thấy Dương Chấn, trên khuôn mặt đều là sự vui mừng, thích thú, từ xa bắt đầu chạy về phía Dương Chấn, bổ nhào vào lòng Dương Chấn.

Dương Chấn ôm lấy con gái, đưa tay ra, khẽ quẹt cái mũi của Tiếu Tiếu, cười nói: “Ba đến đón con, con vẫn còn không thấy đủ hả?”
“Đương nhiên không phải, ba đến đón Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu rất vui!”
Tiếu Tiếu rất biết dỗ dành người khác, nói xong còn hôn lên mặt Dương Chấn một cái.

Dương Chấn cảm thấy trong lòng mình sắp nở hoa rồi, từ sau khi gặp Tô San, cả một buổi chiều, tâm trạng của anh vô cùng tồi tệ, chỉ có bây giờ ở cùng với con gái, mới cảm thấy thoải mái.

“Ba, Tiếu Tiếu muốn ăn kem.”
Tiếu Tiếu đột nhiên nhìn thấy tiệm kem cách đó không xa, khuôn mặt tràn đầy sự mong đợi nhìn Dương Chấn.

Điều mà Dương Chấn không chịu đựng được nhất chính là ánh mắt tràn đầy sự mong đợi của con gái, chỉ có thể thỏa mãn yêu cầu của con gái.

“Ông chủ, cho tôi một cây kem vị dâu.”
Dương Chấn đi đến tiệm kem, cười nói.


“Được!”
Rất nhanh, ông chủ đã đưa cây kem dâu màu hồng cho Tiếu Tiếu.

Tiếu Tiếu cắn đầu cây kem, trong miệng đều là kem màu hồng.

“Vẫn là ba tốt nhất, mẹ không cho phép con ăn kem.”
Khuôn mặt Tiếu Tiếu tràn đầy sự hạnh phúc nói.

Dương Chấn bất lực lắc đầu: “Cái này mà để mẹ nghe được, chắc chắn sẽ đau lòng, khó chịu đó.”
Tiếu Tiếu cười khúc khích: “Mẹ cũng rất tốt!”
Dương Chấn lại dẫn Tiếu Tiếu ở bên ngoài chơi một vòng mới về nhà.

Đến khi hai người về nhà, trời đã tối rồi.

“Tiếu Tiếu, về rồi!”
Hai người vừa về đến nhà, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Dì San, cháu nhớ dì chết đi được!”
Tiếu Tiếu nhìn thấy đối phương, mỉm cười chạy đến, bổ nhào vào lòng đối phương.

Lúc Dương Chấn nhìn thấy Tô San, khuôn mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, sao người phụ nữ này lại đến đây?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận