Chàng Rể Chiến Thần


Lạc Trần là cường giả xếp thứ 3 của nhà họ Tiết, nhìn về Cửu Châu, đều là cường giả đệ nhất.

Lúc này, ông ta vẫn chưa phát hiện ra Dương Chấn, nhưng Dương Chấn đã phát hiện ra ông ta, điều này có thể nói, cảm nhận của Dương Chấn đáng sợ đến mức nào.

Dưới tình huống bình thường, chỉ có cao thủ thực lực rất mạnh mới có lực cảm nhận mạnh như này.

Nhưng, điều khiến Lạc Trần càng ngạc nhiên còn ở phía sau.

“Ông Lão có chuyện?”
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ phía sau của Lạc Trần.

Lạc Trần lập tức quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, chính là Dương Chấn mười giây trước, vẫn ở trên tầng cao nhất của tập đoàn Nhạn Chấn.

Trong vòng 10 giây ngắn ngủi, Dương Chấn từ trên tầng cao nhất đi đến trước mặt ông ta, điều này sao có thể chứ?
“Không có gì, chỉ đi qua mà thôi!”
Mặc dù trong lòng Lạc Trần rất kinh ngạc, nhưng biểu cảm vẫn bình tĩnh như thường, nhìn Dương Chấn một cách sâu xa: “Ngài, rất không đơn giản!”
Dương Chấn thờ ơ nói: “Có tuổi rồi, vẫn là ở trong nhà an toàn hơn, bên ngoài có rất nhiều nguy hiểm, không cẩn thận, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn lại bị ngã, người khác sợ ông là kẻ lừa bịp, không dám cứu.”
Hai mắt Lạc Trần hơi nheo lại, đương nhiên ông ta nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của Dương Chấn.

Rất rõ ràng, Dương Chấn biết được thân phận của ông ta, đây là đang ám thị cho ông ta, ở lại Giang Châu rất nguy hiểm.

“Ngài nói đúng, bây giờ tôi sẽ về nhà!”
Lạc Trần cười híp cả mắt nói, sau đó quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng rời đi của Lạc Trần, trong mắt Dương Chấn lóe lên một tia sáng.


Khi thực lực của một người đạt đến một mức độ nhất định, khí thế mạnh mẽ trên người, chỉ có người giành mua chân chính mới có thể cảm nhận được.

Dương Chấn chính là cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Lạc Trần, mới kết luận ông ta là một cường giả đến từ vương tộc.

Mà mấy ngày này, người có xung đột với Dương Chấn, chỉ có nhà họ Tiết.

Điều này cũng có nghĩa là ông lão này chính là cường giả nhà họ Tiết phái đến.

“Hi vọng, nhà họ Tiết biết tiến biết lùi!”
Dương Chấn khẽ nói một câu, sau đó quay người đi lên tầng.

Sở dĩ anh muốn thể hiện trước mặt Lạc Trần, chính là để răn đe nhà họ Tiết, không được hành động thiếu suy nghĩ.

Sau khi Lạc Trần rời khỏi tập đoàn Nhạn Chấn, mới cảm nhận được sau lưng mình đã ướt đẫm.

“Tam vương tử, lần này, cậu giẫm phải tấm sắt rồi.”
Lạc Trần thở dài, lẩm bẩm.

Nửa tiếng sau, bên trong một căn biệt thự.

“Cũng không biết cuộc gặp giữ Lạc lão và Dương Chấn thế nào rồi.”
Trong phòng, Tiết Nguyên Bá có chút lo lắng nói.

“Ba, có phải ba quá tự tin với thực lực của Dương Chấn rồi không?”
Tiết Khải có chút không đồng ý, thờ ơ nói: “Cho dù anh ta có mạnh đi nữa, lẽ nào còn mạnh hơn Lạc lão?”

Tiết Nguyên Bá lắc đầu: “Không phải lo lắng Lạc lão không đấu lại được, mà lo lắng Lạc lão đấu với Dương Chấn, nếu như thật sự khiến Dương Chấn trọng thương, thu hút sự chú ý của bảo vệ biên giới phía bắc, vậy thì phiền phức lớn rồi.”
“Ba, sao ba lại bi quan như vậy? Sao không nghĩ nếu như Lạc lão giết được Dương Chấn thì sao?” Tiết Khải hỏi.

“Tôi thật sự không phải là đối thủ của Dương Chấn!”
Đúng lúc này, giọng nói của Lạc Trần đột nhiên vang lên, sau đó nhìn thấy ông ta đi vào căn biệt thự.

“Lạc lão!”
Tiết Nguyên Bá nhìn thấy Lạc Trần, cuối cùng cùng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lời nói lúc nãy của Lạc lão, lại khiến ông ta vô cùng ngạc nhiên: “Lạc lão, ông đã đấu với Dương Chấn rồi?”
Lạc Trần cười tự giễu, lắc đầu.

Tiết Nguyên Bá và Tiết Khải càng ngạc nhiên, vẫn chưa đấu mà đã biết Lạc lão không phải là đối thủ của Dương Chấn?
“Tam vương tử, sau này, đừng trêu chọc Dương Chấn nữa, anh ta và chúng ta căn bản không phải là người cùng một thế giới.”
Lạc Trần nói.

Lần này, Tiết Nguyên Bá và Tiết Khải hoàn toàn sững sờ, không phải là người cùng một thế giới? Là ý gì?
Lạc Trần không giải thích, lại nói: “Vương tam tử, nếu như không còn sắp xếp chuyện gì nữa, vậy tôi về nhà họ Tiết trước đây.”
Tiết Nguyên Bá mới giống như tỉnh mộng, lần này Tiết vương sắp xếp Lạc Trần đến đây, vốn dĩ là để đối phó với Dương Chấn, bây giờ Lạc Trần đã nói mình không phải là đối thủ của Dương Chấn, có ở lại hay không cũng không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.

“Không còn việc gì nữa, Lạc lão vất vả rồi!”
Mặc dù Lạc Trần không thể giải quyết Dương Chấn, nhưng Tiết Nguyên Bá vẫn có thái độ vô cùng cung kính.

“Được, vậy tôi đi trước đây!”
Lạc Trần nói, quay người rời đi.

Trong phòng, lúc này chỉ còn lại hai ba con, khuôn mặt Tiết Nguyên Bá nghiêm trọng đến cực điểm, sau khi im lặng rất lâu, đứng dậy nói: “Chúng ta cũng trở về gia tộc!”

Tối qua Dương Chấn đã yêu cầu bọn họ rời khỏi Giang Châu, ai biết được Dương Chấn có gây phiền phức cho bọn họ nữa không.

Hai ba con nhà họ Tiết vừa rời khỏi Giang Châu, Dương Chấn đã nhận được tin tức bọn họ rời đi.

“Anh Dương, vậy mà Tiết Nguyên Bá lại thực sự rời đi.”
Quan Tôn Sắc rất kích động nói.

Tối hôm qua, Quan Tôn Sắc mất ngủ cả đêm chính là vì lo lắng nhà họ Tiết sẽ sắp xếp phái cường giả vô cùng mạnh đến.

Nhưng điều khiến ông ta ngạc nhiên chính là Tiết Nguyên Bá lại rời đi.

Dương Chấn hờ hững nói: “Các ông cũng chuẩn bị thật tốt đi, có thể đi đến Yên Đô trước tôi.”
“Vâng, anh Dương!”
Quan Tôn Sắc lập tức trả lời.

Sau khi cúp máy, Dương Chấn ngồi dựa vào ghế văn phòng, mặc dù người nhà họ Tiết đã rời đi, nhưng trên khuôn mặt của anh vẫn không có một chút thả lỏng.

Dù sao, Tiết Minh đúng là anh hạ lệnh giết, ai biết được nhà họ Tiết có quấn lấy hay không.

Trông thế này, có vẻ như bên cạnh mình cũng cần chiêu mộ một cường giả mạnh hơn, để bảo vệ người nhà, nếu không anh cũng không thể yên tâm.

Giờ tan làm buổi trưa, Dương Chấn vừa rời khỏi tập đoàn Nhạn Chấn, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên: “Dương Chấn!”
Dương Chấn theo nơi phát ra âm thanh, quay đầu lại nhìn, thì nhìn thấy Tô San, khuôn mặt tươi cười đi đến.

“Sao cô lại đến đây.” Dương Chấn hỏi.

Mặc dù Tô San là bạn thân của Tần Nhã, nhưng Dương Chấn lại không hề có thiện cảm với người phụ nữ này.

Lần này, bức ảnh Dương Chấn và Tô San cùng vào khách sạn chính là do Tô San làm, cô ta tự cho là mình làm rất bí mật nhưng Dương Chấn đã điều tra được.


Chỉ là, anh nể mặt Tần Nhã, không có ý định tính toán với Tô San.

Còn có Tô Thanh Sơn, mặc dù hôm qua cuối cùng cũng đã lựa chọn đứng về phía mình, nhưng vẫn khiến Dương Chấn không hài lòng.

Tô San khẽ cười: “Đừng quên, lần trước anh uống say, là tôi đưa anh về khách sạn, anh nợ tôi một ân tình, trưa hôm nay, anh mời tôi ăn cơm, coi như hết nợ, thế nào?”
Sau khi Dương Chấn im lặng một lúc, thì cũng đồng ý: “Cô muốn đi đâu ăn?”
“Vậy thì đi đến nhà hàng của Trần thị là được rồi.”
Tô San cười nói.

Nhà hàng của Trần Thị là sản nghiệp nhà họ Trần, bây giờ đã là một chuỗi nhà hàng trên toàn quốc, gần như mỗi thành phố lớn đều có một nhà hàng của Trần thị, là một nhà hàng 5 sao đúng chuẩn.

Khoảng thời gian gần đây, nhà hàng của Trần thị rất nổi, rất nhiều vlogger đều đến nhà hàng của Trần thị ăn cơm.

“Đi thôi!”.

Ngôn Tình Sủng
Dương Chấn khẽ nói.

Đúng lúc anh muốn nhân cơ hội lần này, hỏi Tô San tại sao làm như vậy.

Dương Chấn lái xe của mình, đưa Tô San đến nhà hàng của Trần thị.

Biểu hiện của Tô San vô cùng thân thiết, lại chủ động gắp thức ăn cho Dương Chấn, còn giúp Dương Chấn rót nước.

Một bữa cơm, ăn hết một tiếng đồng hồ.

“Dương Chấn, tôi muốn nhờ anh giúp nhà họ Tô một việc!”
Ăn no uống say rồi, Tô San đột nhiên nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận