Chàng Rể Chiến Thần


“Có manh mối của Minh rồi sao?”
Nghe thấy lời của đối phương, Tiết Khải lập tức mừng rỡ, vội vàng hỏi.

Đối phương nói: “Chắc chắn là cậu Minh! KTV Mỹ Hảo Thời Quang bình thường ít có khách vào ban ngày, đúng lúc sáng hôm đó có khách đến Mỹ Hảo Thời Quang, tình cờ là cậu Minh đã nhìn trúng hai người phụ nữ xinh đẹp, còn dẫn đến phòng bao nữa.”
“Quan trọng là, hai người phụ nữ đó đều vô cùng xinh đẹp, nên người chứng kiến mới nhìn thêm vài cái.”
“Quan trọng là, sáng hôm qua, hệ thống giám sát của Mỹ Hảo Thời Quang bị tê liệt, tất cả những cái này quá trùng hợp, rõ ràng là đã có người đụng tay đụng chân.”
Sắc mặt Tiết Khải âm trầm đến cực điểm, nghe đối phương nói xong, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Nếu Minh đã cưỡng ép đưa hai người phụ nữ đến Mỹ Hảo Thời Quang, thì chắc chắn là biết tung tích của Minh rồi.”
“Nếu đã là người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, thì chắc sẽ rất nổi tiếng ở Giang Châu mới đúng, cậu tìm hình ảnh của một trăm mỹ nhân top đầu của Giang Châu, sau đó để nhân chứng chỉ ra hai người phụ nữ được Minh đưa đi, rốt cuộc là ai.”
Đối phương vội vàng đáp: “Vâng thưa cậu Khải, bây giờ tôi làm theo lời dặn của cậu ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Tiết Khải kích động mà nói: “Ba, cuối cùng cũng có manh mối của Minh rồi, con tin, không bao lâu nữa là có thể tìm được Minh rồi.”
Nhưng Tiết Nguyên Bá không có lạc quan như Tiết Khải, ngược lại càng thêm lo lắng: “Hy vọng, có thể tìm được Minh!”
Đối với bọn họ mà nói, trước khi xác nhận Tiết Minh còn sống thì bất kỳ tin tức gì liên quan đến Tiết Minh đều là tin xấu, chỉ sẽ khiến bọn họ càng thêm lo lắng thôi.

Dương Chấn vốn không biết Tiết Khải đã tìm được người chứng kiến, lúc này đã về đến Vân Phong Chi Đỉnh.

“Ba ơi!”
Nhìn thấy Dương Chấn về nhà, Tiếu Tiếu như một con chim non vui vẻ, trực tiếp bổ nhào vào lòng của Dương Chấn.


Dương Chấn thuận thế bế con gái lên, vẻ mặt sủng nịch mà nói: “Nhớ ba rồi sao?”
Tiếu Tiếu gật đầu: “Nhớ ba!”
Nói xong, Tiếu Tiếu bĩu môi một cái, lại đỏ mắt nói: “Chỉ là bình thường ba quá bận, rất lâu không có chơi với Tiếu Tiếu rồi.”
Dương Chấn đột nhiên có chút tự trách, khoảng thời gian trước toàn ở Yên Đô, mới vừa về Giang Châu thôi, đích thực là không có nhiều thời gian ở bên Tiếu Tiếu.

“Qua mấy ngày nữa, ba đưa con đến nhà mới của chúng ta, đến lúc đó còn sẽ quen được nhiều bạn nhỏ hơn, có được không?”
Dương Chấn mỉm cười nói.

Vẻ mặt Tiếu Tiếu bi thương mà nói: “Nhưng mà, Tiếu Tiếu thích bạn học hiện tại, cũng thích căn nhà lớn hiện tại, không muốn đi, làm sao bây giờ?”
Thấy bộ dạng không nỡ của con gái, Dương Chấn có chút khó chịu, vì để bảo đảm cho an toàn của người nhà mà chỉ có thể đưa bọn họ theo bên mình, mới là an toàn nhất.

“Ăn cơm thôi!”
Lúc này, Tần Yên và Tần Nhã bưng đồ ăn ra khỏi nhà bếp, lúc này mới di chuyển được sự chú ý của Tiếu Tiếu.

“Cháu muốn ăn thịt!”
Nhìn thấy thịt kho mà Tần Yên làm, Tiếu Tiếu sắp chảy cả nước miếng rồi, làm gì còn sự bi thương hồi nãy nữa?
“Ba, chuyện của Long Hà Kiến Tài, sắp xếp thế nào rồi?”
Sau khi ăn cơm xong, Tần Nhã và Tần Yên đi dọn dẹp nhà bếp, Tiếu Tiếu ngồi chơi ở cái thảm bên cạnh Dương Chấn, Dương Chấn và Tần Đại Quang ngồi trên ghế sofa phòng khách.

Tần Đại Quang cười cười: “Con yên tâm là được, Long Hà Kiến Tài vốn dĩ không được tính là xí nghiệp gì lớn, công việc ba đã sắp xếp xong rồi.”
“Vậy thì tốt, đợi mấy ngày nữa, đợi Nhã và Yên xử lý xong công việc của tập đoàn Nhạn Chấn và tập đoàn Tam Hoà rồi, chúng ta sẽ đi Yên Đô, bên đó con đã sắp xếp xong rồi.” Dương Chấn nói.

Trên mặt Tần Đại Quang đột nhiên có chút do dự.

“Ba, có phải ba có gì muốn nói với con không?” Dương Chấn hỏi.

Tần Đại Quang lúc này mới mở miệng nói: “Dương Chấn, ba tuy cũng rất muốn tiếp tục giúp con, nhưng ba đã già rồi, một xí nghiệp lớn như tập đoàn Nhạn Chấn, khắp nơi đều là nhân tài, cho dù ba có đi thì chỉ e cũng không giúp được gì cho con.”
“Ba có dự định gì sao?” Dương Chấn hỏi.

Tần Đại Quang nhìn Tiếu Tiếu đang chơi một mình ở bên cạnh một cái, vẻ mặt sủng nịch mà nói: “Ba muốn, sau này an tâm chăm con cho các con, như vậy các con làm việc cũng yên tâm hơn.”
“Ba vốn có mộng tưởng quản lý xí nghiệp, nhưng, con đã giúp ba thực hiện ở Long Hà Kiến Tài rồi, đối với ba mà nói, bây giờ cho dù có chết, cũng không hối tiếc gì nữa.”
Dương Chấn vội vàng nói: “Ba còn trẻ như vậy, nói bậy gì vậy chứ?”
Tần Đại Quang cười cười, không có nói gì.


“Ba, nếu như ba lo sẽ chuốc thêm rắc rối cho công việc của con thì con hy vọng, ba đừng nghĩ nhiều, vẫn tiếp tục làm việc ở tập đoàn Nhạn Chấn đi.”
“Nếu như, ba thật sự cảm thấy đã thực hiện được giấc mơ của mình, bây giờ chỉ muốn trông cháu, thì con chắc chắn sẽ ủng hộ ba nghỉ hưu.”
“Bất kể thế nào đi nữa, con hy vọng ba đưa ra quyết định, là quyết định từ trái tim mình, chỉ cần ba vui thì sao cũng được hết.”
Vẻ mặt Dương Chấn chân thành mà nói.

Một Long Hà Kiến Tài nhỏ bé, anh đích thực không có đặt vào trong mắt, ban đầu lấy được Long Hà Kiến Tài, cũng chỉ là để cho Tần Đại Quang luyện tay thôi.

Như Tần Đại Quang đã nói, tập đoàn Nhạn Chấn có rất nhiều nhân tài, cho dù ông ấy có đến, thì cũng chưa chắc có thể giúp được gì lớn.

Tần Đại Quang cười nói: “Ba đã đưa ra quyết định từ tận trái tim, ba dự định nghỉ hưu, sau này chăm con cho mấy đứa.”
“Dạ được, nếu ba đã quyết định rồi thì con cũng không cưỡng cầu nữa, đến lúc đó con sẽ sắp xếp một bảo mẫu, bình thường nấu cơm, dọn nhà cửa, còn có thể giúp ba chăm Tiếu Tiếu.” Dương Chấn cười nói.

“Ha ha, được, vậy quyết định vui vẻ như vậy đi, đợi đến Yên Đô rồi, ba sẽ bắt đầu hưởng thụ cuộc sống tuổi già của mình.” Tần Đại Quang rất vui vẻ mà nói.

Dương Chấn có thể nhìn ra, Tần Đại Quang là thật sự rất vui.

Tần Nhã tuy không phải con gái ruột của ông, nhưng chỉ dựa vào việc Tần Đại Quang đã nuôi dạy Tần Nhã nhiều năm như vậy, hơn nữa lại đối xử với Tần Nhã tốt như vậy thôi, cũng đáng để Dương Chấn tôn kính ông cả đời rồi.

Một đêm an bình, sáng hôm sau, ở sân bay quốc tế Giang Châu.

Tiết Nguyên Bá và Tiết Khải đã đợi ở cửa sân bay, lúc này, một lão già mặc một thân đồ vải màu xám theo dòng người đi ra ngoài.

“Lạc lão!”

Tiết Nguyên Bá nhìn thấy lão già, vội vàng kêu một tiếng, chủ động tiến lên trước.

Lão già mặc áo vải này chính là cường giả xếp hàng ba ở nhà họ Tiết, Lạc Trần.

“Tam vương tử, để ngài đợi lâu rồi!” Lạc Trần khẽ cúi đầu mà nói.

Tiết Nguyên Bá tuy là tam vương tử nhà họ Tiết, nhưng ở trước mặt Lạc Trần, lại không dám làm giá.

Lạc Trần là mãnh tướng theo Tiết Vương chinh chiến năm đó, rất trung thành với nhà họ Tiết, nhiều lúc, ngay cả Tiết Vương, cũng phải thỉnh giáo Lạc Trần nữa.

Sau này, khi Tiết Nguyên Bá muốn tranh đoạt vương vị, nếu như có thể giao hảo với Lạc Trần thì đó sẽ là một sự giúp đỡ rất lớn của ông ta.

“Lạc lão!” Tiết Khải cũng mỉm cười chủ động chào hỏi.

“Gia chủ đã nói rồi, lần này đến Giang Châu, bảo tôi nghe toàn bộ sắp xếp của tam vương tử.”
Lạc Trần nói: “Tam vương tử có chuyện gì, thì cứ dặn dò là được.”
Đôi mắt Tiết Nguyên Bá đột nhiên đỏ lên, trong mắt toàn là sát ý mãnh liệt: “Lạc lão! Tôi muốn ông giúp tôi thăm dò một thanh niên, nếu như được thì tốt nhất là giết cho tôi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận