Chàng Rể Chiến Thần


Nhưng Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc lại vô cùng kích động, bây giờ ở Giang Bình, nhà họ Hàn là số 1, nhà họ Quan số 2, nhưng Dương Chấn lại nói sau này nhà họ Tô số 1.

Đó cũng chính là nói, Dương Chấn đang định hoàn toàn chuyển dời đại bản doanh của nhà họ Hàn và nhà họ Quan đến Yên Đô.

Bây giờ nhà họ Trần đã đứng vững tại Yên Đô, trở thành sự tồn tại ở Yên Đô mà thực lực chỉ thấp hơn bát môn Yên Đô thôi.

Với năng lực của Dương Chấn, chỉ e không bao lâu là nhà họ Hàn và nhà họ Quan cũng sẽ trở thành hào môn cùng cấp bậc với nhà họ Trần rồi.

Hễ nghĩ đến ba thực lực lớn chỉ thua mỗi gia tộc của bát môn Yên Đô đều là do Dương Chấn một tay tạo nên, Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc đều cảm thấy có chút mộng ảo.

Cùng lúc đó, Tiết Nguyên Bá và Tiết Khải đã rời khỏi nhà hàng.

“Ba, không lẽ chúng ta cứ đi như vậy sao?”
Vẻ mặt Tiết Khải không cam tâm mà hỏi.

Tiết Nguyên Bá cũng vô cùng không cam tâm, nhưng nghĩ đến vũ lực đáng sợ của Dương Chấn, lại không thể không đi.

“Không đi, không lẽ muốn ở lại đợi chết sao?” Tiết Nguyên Bá tức giận nói.


Đôi mắt Tiết Khải đỏ bừng, nói: “Nhưng, còn chưa tìm được Minh.”
Đôi mắt Tiết Nguyên Bá đột nhiên nhắm lại, trên mặt còn có vài thần sắc đau khổ, một lúc lâu sau, ông ta mới từ từ mở mắt ra: “Minh, chắc là gặp nạn rồi!”
“Không thể nào!”
Tiết Khải nói với cảm xúc kích động: “Minh là người nhà họ Tiết chúng ta, đừng nói là Giang Châu nhỏ nhoi, cho dù có là Yên Đô thì cũng không ai dám giết nó hết!”
Từ nhỏ mối quan hệ của Tiết Khải và Tiết Minh đã vô cùng tốt rồi, đối với người em trai Tiết Minh này, Tiết Khải càng thêm yêu chiều.

Nhưng bây giờ, lại như đột nhiên biến mất, căn bản không tìm được bất kỳ manh mối nào.

“Nói không chừng, Minh bị Dương Chấn giết rồi, ngoại trừ hắn ra thì con không nghĩ ra ai dám động đến người của nhà họ Tiết chúng ta nữa hết.” Tiết Khải giận dữ mà nói.

“Im miệng!”
Tiết Nguyên Bá tức giận nói: “Nghe cho kỹ đây, trước khi có chứng cứ, ngàn vạn lần đừng có dùng sự suy đoán của mình để phán đoán chân tướng, nếu như chuyện này truyền đến tai Dương Chấn thì chúng ta muốn sống được mà về tới nhà họ Tiết, cũng là điều không thể!”
“Ba, hắn chẳng qua chỉ là một thanh niên có chút thực lực võ đạo mà thôi, cho dù hắn ta đánh bại Mông Đan đi nữa, nhưng ở nhà họ Tiết, vẫn còn mấy cao thủ có thực lực mạnh hơn Mông Đan mà.”
Tiết Khải không cho là có vấn đề gì cả, mở miệng mà nói: “Theo như con thấy, chúng ta nên đưa cường giả mạnh hơn tới, cho dù không xảy ra xung đột với Dương Chấn đi nữa, thì chúng ta chí ít phải tiếp tục tìm kiếm tung tích của Minh ở Giang Châu.”
Tiết Nguyên Bá không có nói gì, vẻ mặt nghiêm túc, rõ ràng cũng không muốn cứ đi như vậy.

Bất kể thế nào, đứa con trai út của mình là bị mất tích ở Giang Châu, nếu như vĩnh viễn không bước vào Giang Châu lấy một bước thì cái chết của Tiết Minh, há không phải vĩnh viễn cũng không tìm được chân tướng sao?
“Ba, Minh là con trai của ba đó! Cho dù có chết, thì chúng ta cũng phải nhìn thấy xác chứ?”
Tiết Khải thấy Tiết Nguyên Bá đang suy nghĩ, vội vàng khuyên nhủ.


“Cho dù có sắp xếp cao thủ mạnh hơn tới, thì cũng phải báo cáo với ông nội con trước, đợi ông ấy đồng ý rồi hẵng nói tiếp!” Tiết Nguyên Bá cuối cùng đã đưa ra quyết định.

Tiết Khải lập tức mừng rỡ, vội vàng nói: “Dạ được, vậy thì báo với ông nội trước!”
Tiết Nguyên Bá cũng không dây nhiều thời gian, trên đường về khách sạn, đã gọi cho Tiết Gia Chi Vương một cuộc.

“Ba, Minh đã mất tích hai ngày rồi, khả năng rất lớn là đã gặp nạn!” Vẻ mặt Tiết Nguyên Bá nặng nề mà nói.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Tiết Gia Chi Vương hỏi.

Tiết Nguyên Bá lúc này mới lên tiếng, báo cáo toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở bên này cho Tiết Gia Chi Vương nghe.

“To gan, ngay cả con cháu của Tiết Vương ta mà cũng dám giết?”
Nghe Tiết Nguyên Bá báo cáo xong, Tiết Vương tức giận nói: “Bây giờ ta sẽ sắp xếp Lạc Trần đến Giang Châu, cho dù có đào ba tấc đất, con cũng phải tìm được Minh cho ta.”
“Vâng thưa ba!”
Tiết Nguyên Bá mừng rỡ, vội vàng đáp lời.

Lạc Trần là cường giả xếp hàng thứ ba ở nhà họ Tiết, còn Mông Đan bị Dương Chấn phế đi một cánh tay kia, chỉ được xếp hàng 5.


Hạng năm và hạng ba tuy chênh lệch không lớn, nhưng thực lực của hai người, hoàn toàn là một trời một vực.

Với thực lực của Lạc Trần, đừng nói là phế một cổ tay của Mông Đan trong chớp mắt, mà cho dù có phải giết Mông Đang trong giây lát đi nữa, cũng còn có thể làm được.

Tiết Nguyên Bá biết Dương Chấn rất mạnh, nhưng ông ta không tin, Dương Chấn mạnh đến nỗi mà ngay cả Lạc Trần cũng không phải là đối thủ được.

“Thằng trai trẻ mà con nói, vậy mà ngay cả Mông Đan cũng dễ dàng bị đánh bại, thì tuyệt đối không phải người bình thường, cực kỳ có thể là thị vệ của một thủ hộ ở biên giới nào đó.”
Tiết Gia Chi Vương lại không yên tâm, nhắc nhở: “Loại người này, hoặc là trực tiếp giết hắn, để không ai tra được bất kỳ dấu vết nào, hoặc là đừng lấy cứng chọi cứng với đối phương.”
“Ba, con hiểu ý của ba, ba yên tâm là được, con sẽ cố gắng tránh xung đột với cậu ta.” Tiết Nguyên Bá nói.

“Được, bây giờ ta sẽ sắp xếp Lạc Trần đến Giang Châu, có bất kỳ tình huống gì, phải báo cáo với ta ngay!” Tiết Vương nói xong thì cúp điện thoại.

“Ba, Dương Chấn thật sự có thể là thị vệ của một thủ hộ ở biên giới nào đó sao?”
Thấy Tiết Nguyên Bá cúp điện thoại, Tiết Khải nghi hoạc mà hỏi.

Vẻ mặt Tiết Nguyên Bá nghiêm túc nói: “Ba cũng không rõ tình hình thực sự của bốn biên giới, nhưng có thể xác định được rằng, bất kỳ một biên giới nào, cũng đều có thực lực tương đương với Hoàng tộc.”
“Dương Chấn có thể dễ dàng đánh bại Mông Đan, ba đoán thực lực của cậu ta mà ở nhà họ Tiết, có lẽ có thể xếp hạng tư đó.”
“Nếu như ở trong Hoàng tộc, thì có lẽ có thể xếp trong top 10.”
“Cũng chính là nói, cho dù Dương Chấn có từng giải ngũ từ biên giới nào đó ra, thì ở biên giới đó, thực lực đều có thể xếp ở top 10, loại người này, chỉ có thể là thủ vệ do thủ hộ ở một biên giới nào đó đào tạo nên thôi.”
“Cho dù có là thủ vệ của thủ hộ biên giới phía Tây có thực lực yếu nhất đi nữa, nếu chúng ta thật sự giết chết Dương Chấn, một khi để thủ hộ biên giới phía Tây biết, thì hậu quả tuyệt đối không phải là cái mà nhà họ Tiết chúng ta có thể gánh đâu.”
Nghe thấy mấy lời mà Tiết Nguyên Bá nói, Tiết Khải cuối cùng cũng hiểu, một người cường thế như Tiết Nguyên Bá, tại sao lại sinh ý rút lui khi ở trước mặt Dương Chấn như vậy.


Thủ hộ mà giận lên, thì máu chảy ngàn dặm!
Thực lực của bất kỳ một thủ hộ nào, nghe nói đều là xuất thần nhập hoá, một người có thể đối địch với cả một nước địch.

Loại người này, đặc biệt là nhà họ Tiết sao dám dễ dàng đắc tội chứ?
“Ba, con hiểu rồi, ba yên tâm, chỉ cần sự mất tích của Minh không có liên quan đến Dương Chấn, thì khi gặp lại hắn, cho dù có phải quỳ lết vòng qua, thì cũng tuyệt đối không chọc đến hắn đâu.”
Vẻ mặt Tiết Khải nghiêm túc mà nói.

Tiết Nguyên Bá cười cười: “Quỳ xuống lết vòng qua, thì cũng không cần thiết lắm đâu, chỉ cần có thể tránh xảy ra xung đột với cậu ta là được rồi.”
Ở bên kia, Dương Chấn cũng rời khỏi khách sạn Long Hoà, Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc theo sau.

“Cái chết của Tiết Minh, các người xử lý sạch sẽ rồi chứ?” Dương Chấn lại hỏi.

Người là do Quan Tôn Sắc xử lý, ông ta vội vàng nói: “Ngài Dương cứ yên tâm, cho dù là xương của Tiết Minh thì cũng đã biến mất rồi.”
“Ý tôi là hành tung của Tiết Minh, không có bị lộ chứ?” Dương Chấn lại hỏi.

Quan Tôn Sắc có hơi do dự, không được tự tin lắm: “Chắc là, không có lộ đâu, trừ phi là người qua đường nhìn thấy nơi mà Tiết Minh xuất hiện lần cuối cùng, là ở Mỹ Hảo Thời Quang.”
Dương Chấn gật đầu: “Nếu như thật sự bị lộ như vậy, thì chỉ có thể trách vận khí của chúng ta không tốt rồi.”
Tiết Minh dù gì cũng là một người sống sờ sờ, đã gặp nhiều người như vậy, chắc chắn không thể né tránh, không thể giấu tất cả hành tung được.

Tiết Nguyên Bá và Tiết Khải vừa về đến khách sạn, Tiết Khải nhận được một cuộc điện thoại: “Cậu Khải, chúng tôi tra được chỗ mà cậu Minh xuất hiện lần cuối cùng rồi, là ở Mỹ Hảo Thời Quang, nhưng điều kỳ lạ là, hệ thống camera giám sát của Mỹ Hảo Thời Quang hôm đó lại bị tê liệt, không có bất kỳ manh mối gì liên quan đến cậu Minh cả!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận