Chàng Rể Chiến Thần


Câu trả lời của Dương Chấn làm Tiết Nguyên Bá bối rối.

Sao thằng nhóc này không làm theo lẽ thường vậy?
Nhưng ông ta cũng hiểu rõ một việc, bây giờ Dương Chấn có không bối cảnh.

Dù sao anh đã xuất ngũ, cho dù là người của biên giới phía Bắc thì sao chứ?
Nhưng Tiết Nguyên Bá cũng không vì Dương Chấn đã cắt đứt quan hệ với bốn biên giới mà thả lỏng.

Ông ta vừa nhìn thấy Dương Chấn đã cảm giác được đối phương không đơn giản.

Dáng tự tin của đối phương bây giờ càng làm cho ông ta hiểu rõ anh không phải là nhân vật nhỏ sẽ nhẫn nhục chịu đựng.

“Ha ha…”
Tiết Nguyên Bá đột nhiên phá lên cười: “Không hổ danh là cao thủ từ bốn biên giới đi ra, quả nhiên không đơn giản.”
Thấy Tiết Nguyên Bá cười, các chủ gia tộc quyền quý nhất Giang Bình mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi Dương Chấn nói chuyện với Tiết Nguyên Bá không hề khách sáo.

bọn họ sợ ông ta nóng giận sẽ giết mình luôn.

Cũng may là Tiết Nguyên Bá không tức giận.

“Anh Dương, tôi mời anh một chén!”
Tiết Khải đột nhiên nâng ly về phía Dương Chấn, vừa cười vừa nói.

Anh ta tất nhiên hiểu rõ ba mình có lòng yêu mến tài năng của Dương Chấn muốn chiêu mộ anh, anh ta sẽ không tranh đấu với anh nữa.


Dương Chấn không từ chối, cầm chén trà lên nhìn Tiết Khải nói: “Tôi không uống rượu!”
Anh vừa nói dứt lời đã uống một hơi cạn sạch.

Tiết Khải thoáng ngây người.

Trước giờ mình mời rượu, chưa từng có người nào lấy trà thay rượu, Dương Chấn vẫn là người đầu tiên.

Nhưng anh ta không giận.

Cao thủ đều có sự cao ngạo của mình, trừ khi thần phục, bằng không muốn đối phương hoà nhã với mình, cho dù mình là người dòng chính của nhà họ Tiết cũng không được.

Năm gia chủ khác đều hơi lúng túng.

Tuy bọn họ đều được Tiết Nguyên Bá mời tới nhưng tình cảnh bây giờ giống như đối phương chỉ mời một mình Dương Chấn, bọn họ đều tới làm nền vậy.

Nhưng nghĩ đến cảnh một mình Dương Chấn chiến đấu với cả đám người trong cuộc thi võ thuật ở Giang Bình và Nam Dương lần trước, bọn họ lại không thể không làm nền.

Hơn nữa, ngồi đối diện bọn họ chính là nhân vật lớn quyền cao chức trọng của Vương tộc đấy.

“Cậu Dương, với năng lực của cậu, cho dù ở lại Yên Đô cũng là nhân tài không được trọng dụng.”
Tiết Nguyên Bá đột nhiên vừa cười vừa nói.

Dương Chấn thản nhiên cười: “Làm chuyện mình thích, ở cùng người mình thích rất tự do thoải mái, có gì mà nhân tài không được trọng dụng chứ? Lại nói, tôi chỉ có sức lực, sao có thể được cho là nhân tài? Ngài Tiết quá lời rồi.”
“Anh Dương, anh quá khiêm tốn rồi.”
Tiết Khải vừa cười vừa nói: “Có thể khiến cho người thẳng thắn trung nghĩa như gia chủ Hàn và gia chủ Quan quyết tâm đi theo mà anh Dương vẫn chưa tính là nhân tài sao?”
“Tôi và gia chủ Hàn và gia chủ Quan cũng là kết giao quân tử, sao có thể nói là đi theo chứ?”
Dương Chấn thờ ơ nói.


Tiết Khải thoáng ngây người rồi vừa cười vừa nói: “Là tôi nói sai, tôi tự phạt ba chén!”
Tiết Khải nói xong tự rót đầy rượu cho mình, uống một hơi liên tục ba chén.

Đám người Hàn Khiếu Thiên đều kinh ngạc đến ngây người.

Bọn họ vốn cho rằng đây là một bữa tiệc Hồng Môn Yến nhằm vào mình, không ngờ Tiết Khải tự nhiên lại tự phạt.

Lúc này, trong lòng Tô Thanh Sơn vô cùng hối hận.

Nếu sớm biết vậy, ông ta lại luôn đi theo Dương Chấn, cũng không đến mức thê thảm như bây giờ.

Nếu không thể được Dương Chấn coi trọng, nhà họ Tô thậm chí còn chẳng có cơ hội đi theo nhà họ Tiết.

Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, bây giờ hối hận thì đã muộn rồi.

“Cậu Dương, tôi muốn mời cậu tới nhà họ Tiết tôi, chỉ cần cậu bằng lòng, sau này sản nghiệp trong tay cậu đều có thể tuyên truyền với danh nghĩa của nhà họ Tiết tôi, đồng thời nhà họ Tiết sẽ không nhận một xu nào.”
Tiết Nguyên Bá đột nhiên cười híp mắt nói: “Không biết cậu Dương có cảm thấy hứng thú không?”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đó đều chấn động!
Nhà họ Tiết là một trong các Vương tộc, có thể gia nhập Vương tộc chính là một chuyện làm cho tổ tông được nở mày nở mặt.

Bây giờ, không ngờ nhà họ Tiết lại mời Dương Chấn, hơn nữa còn bằng lòng để anh dùng danh tiếng của nhà họ Tiết tuyên truyền cho sản nghiệp của mình.

Ở Cửu Châu, chỉ cần là doanh nghiệp có thể dính chút quan hệ với Hoàng tộc hoặc Vương tộc đều tiến vào top năm trăm trên thế giới.

Trong lúc ai cũng cho rằng Dương Chấn sẽ đồng ý, anh lại dứt khoát lắc đầu nói: “Không có hứng thú!”
Không có hứng thú?

Không ngờ anh lại từ chối!
Ngay cả Tiết Nguyên Bá cũng sửng sốt.

Với thân phận của ông ta rất có khả năng sẽ làm Tiết gia chi vương tương lai.

Ông ta chủ động mời Dương Chấn gia nhập nhà họ Tiết lại bị từ chối à?
“Anh Dương, anh không suy nghĩ một chút sao?”
Tiết Khải cũng hỏi.

Một người thanh niên có võ thuật rất có khả năng sánh ngang với cao thủ hàng đầu của nhà họ Tiết tuyệt đối sẽ có không gian phát triển rất lớn, cũng rất có giá trị bồi dưỡng.

Tiết Nguyên Bá không cam lòng, nói tiếp: “Chỉ cần cậu Dương bằng lòng gia nhập nhà họ Tiết, tôi sẽ mời cao thủ hàng đầu của nhà họ Tiết thu nhận cậu làm đồ đệ, tôi có thể bảo đảm không quá mười năm, sẽ bồi dưỡng cậu thành cao thủ hàng đầu của nhà họ Tiết.”
“Nếu cậu Dương không ngại, tôi bằng lòng nhận cậu làm con nuôi, hưởng quyền lợi ngang với vương tôn trong nhà họ Tiết.”
Ngay cả Dương Chấn cũng không ngờ Tiết Nguyên Bá vì chiêu mộ mình lại có thể đưa ra nhiều lợi ích như vậy.

Bất kể là học trò của cao thủ đứng đầu trong nhà họ Tiết hay là con nuôi của Tiết Nguyên Bá, trong nhà họ Tiết, thân phận nào cũng có thể đi ngang.

Mấy gia chủ đang ngồi, ngoại trừ Hàn Khiếu Thiên biết thân phận của Dương Chấn, những người khác đều kinh ngạc và ghen tỵ.

Nhưng bọn họ không biết anh đâu cần mười năm? Cho dù là bây giờ, cao thủ hàng đầu của nhà họ Tiết đệ cũng tuyệt đối không thể là đối thủ của Dương Chấn.

Nếu không đã không tới lượt Dương Chấn làm người canh giữ biên giới phía Bắc.

Về phần thân phận con nuôi của Tiết Nguyên Bá càng chẳng có sức hấp dẫn nào đối với Dương Chấn.

Anh đã rời khỏi biên giới phía Bắc nhưng bản lĩnh trên người vẫn thuộc về anh.

Ở thế giới này vẫn coi trọng sức lực, với thực lực của Dương Chấn thì muốn gì mà không được chứ?
Tiết Nguyên Bá đắc ý, tự cho rằng mình đưa ra nhiều lợi ích như vậy, Dương Chấn chắc chắn sẽ đồng ý.

Nhưng ông ta đã phải thất vọng rồi.


Dưới sự chú ý của mọi người, Dương Chấn lắc đầu: “Tôi không có hứng thú!”
Câu trả lời vẫn là mấy từ này.

Lần này Dương Chấn từ chối làm mọi người lại đồng thời hóa đá.

“Vì sao?”
Tiết Nguyên Bá hỏi.

“Là câu trả lời của tôi không đủ rõ ràng sao?” Dương Chấn ngược lại rất nghi ngờ.

Lần này, Tiết Nguyên Bá cuối cùng đã hiểu rõ Dương Chấn căn bản không tính có dính dáng tới nhà họ Tiết.

Nụ cười trên mặt ông ta hoàn toàn biến mất.

Trong phòng Vip trở nên vô cùng nặng nề, các gia chủ đều kinh hồn bạt vía thậm chí cảm thấy khó thở.

Trong lòng mọi người đều sợ hãi.

Duy nhất chỉ có Dương Chấn giống như không sao cả, cầm đũa lên ăn tiếp.

“Dương Chấn, cậu có biết trước giờ chưa từng có ai dám từ chối tôi không hả?”
Tiết Nguyên Bá cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu lạnh lùng hơn rất nhiều.

“Bởi vì chưa từng có ai từ chối ông nên ông muốn bảo tôi gia nhập nhà họ Tiết, tôi nhất định phải gia nhập à?”
Dương Chấn hờ hững hỏi.

“Nếu tôi nói cậu phải gia nhập nhà họ Tiết thì sao?” Tiết Nguyên Bá híp mắt nói.

Dương Chấn đột nhiên cười: “Không hổ danh là người của Vương tộc, đúng là trước sau đều ngang ngược như vậy!”
Anh vừa nói dứt lời đã đứng lên, đảo mắt nhìn qua chủ của năm gia tộc quyền quý khác hỏi: “Tôi muốn rời đi, các ông thì sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận