Chàng Rể Chiến Thần


Nghe thấy giọng kêu cứu của Tần Yên, Dương Chấn lập tức đứng dậy, vừa đi ra bên ngoài vừa nói: “Nói cho tôi biết, hiện giờ hai người đang ở đâu?”
“KTV thời gian tươi đẹp!”
Tần Yên vừa nói dứt lời thì có một tiếng ầm rất lớn vang lên, hình như là tiếng cửa bị đâm, sau đó cô ta cũng cúp điện thoại ngay.

Sau đó Dương Chấn gọi lại cho cô ta, nhưng cô ta không bắt máy.

“Ngài Dương, xảy ra chuyện gì sao?”
Quan Tôn Sắc và Hàn Khiếu Thiên đuổi theo sau anh, rối rít hỏi.

“Ai biết quán KTV thời gian tươi đẹp ở đâu không?
Dương Chấn hỏi.

“Ngài Dương, tôi biết!”
Quan Tuyết Tùng nhanh miệng nói.

“Đi cùng tôi!”
Dương Chấn không có thời gian giải thích, chỉ nắm lấy tay Quan Tuyết Tùng kéo đi.

Quan Tuyết Tùng còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một luồng sức mạnh mạnh mẽ kéo về phía trước.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”
Thấy Dương Chấn dẫn Quan Tuyết Tùng đi, Quan Tôn Sắc và Hàn Khiếu Thiên liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc hẳn lên.

Trong ấn tượng của bọn họ, từ trước đến nay Dương Chấn luôn rất bình tĩnh, giống như chẳng có chuyện gì có thể khiến anh sốt sắng.

Nhưng mới vừa nãy thôi, Dương Chấn trông chẳng khác nào một con thú hoang sắp bùng nổ.

Nhất định là do có người đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh nên anh mới như vậy.


“Vừa nãy anh Dương hỏi quán karaoke thời gian tốt đẹp ở đâu à? Hay là chúng ta dẫn người tới trợ giúp?”
Hàn Diệp nêu ý kiến.

“Được, bọn tôi lập tức dẫn người tới đó!”
Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc quyết định ngay lập tức.

Cùng lúc đó, có Quan Tuyết Tùng chỉ đường, Dương Chấn tăng tốc chiếc Phaeton đặt làm riêng lên mức cao nhất, phóng như bay trên đường.

Suốt đường đi Quan Tuyết Tùng đều nắm chặt tay vịn trong xe, mặt mũi trắng bệch không hề có sức sống.

Anh ta có ảo giác anh ta đang ngồi trên máy bay chứ không phải xe hơi.

Lúc này, chiếc phaeton giống như máy bay đang tăng tốc lúc cất cánh, mấu chốt là lúc này trên đường cũng nhiều xe cộ đi lại, nhưng Dương Chấn lại lái rất giỏi, cái xe này chẳng khác nào một món đồ chơi, hoàn toàn trong tầm khống chế của anh.

Có mấy lần anh ta thấy xe suýt đâm vào xe người khác nhưng Dương Chấn lại có thể né tránh rất chuyên nghiệp.

Trong một căn phòng trong quán karaoke thời gian tươi đẹp.

Lúc này, hai cô gái Tần Nhã và Tần Yên đang ôm nhau đứng, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

Dưới chân bọn họ còn có một người đàn ông trung niên máu me khắp người.

Dù vậy thì người đàn ông đó vẫn cố gắng đứng dậy, kiên quyết chắn trước mặt hai cô gái này.

Ông ta cầm một cái dao găm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm ông già áo vải trước mặt.

Bên cạnh ông già áo vải kia còn có một người rất trẻ, chỉ khoảng 24, 25 tuổi.


Người này đang cười híp mắt nhìn Tần Nhã và Tần Yên.

“Không ngờ rằng hai người đẹp có thân phận không nhỏ, lại được một kẻ mạnh bậc này bảo vệ.”
Người trẻ tuổi cười híp mắt nói: “Nếu bây giờ các cô đi theo tôi, tôi sẽ để ông ta sống sót.

Bằng không hôm nay ông ta nhất định sẽ chết ở đây.”
Nghe anh ta nói vậy, Tần Nhã và Tần Yên sợ muốn khóc, rõ ràng là bọn họ không muốn đi theo người trẻ tuổi này.

Nhưng nếu không nghe lời anh ta, anh ta sẽ giết chết người trung niên đang bảo vệ bọn họ này.

“Tao khuyên bọn mày nên rời khỏi đây ngay, nếu không bọn mày nhất định sẽ hối hận!”
Người trung niên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ông có biết tôi là ai không? Dám đe dọa Tiết Minh này, ông chán sống rồi phải không?”
Người trẻ tuổi híp mắt nói.

Anh ta nói xong lại liếc mắt về phía Tần Nhã và Tần Yên: “Đúng rồi, tôi suýt quên tự giới thiệu bản thân, tôi là Tiết Minh, đến từ nhà họ Tiết của dòng dõi vương tộc Cửu Châu.”
“Có lẽ các cô từng nghe nói về nhà họ Tiết ở tầng lớp thượng lưu, tôi có thể giới thiệu đơn giản cho các cô nghe.”
“Trong nước Cửu Châu, ngoài tứ đại ngoại tộc ra còn có năm hoàng tộc lớn và bốn vương tộc lớn.

Nhà họ Tiết là một trong bốn vương tộc lớn đó.”
“Các cô từng nghe nói tới Yến Đô Bát Môn nhỉ? Trong mắt nhà họ Tiết, dù tám dòng họ của Yến Đô liên thủ cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi!”
Nghe Tiết Minh nói vậy, cuối cùng thì Tần Nhã và Tần Yên cũng ý thức được dòng họ của người này mạnh nhường nào.

“Trừ khi tao chết, bằng không chúng mày đừng hòng động đến một sợi tóc của hai người họ!”
Người đàn ông trung niên vẫn luôn đứng chắn trước mặt hai cô nghiến răng nghiến lợi nói.

Tuy vậy trong lòng ông ta lại cảm thấy rất khiếp sợ.


Ông ta là Tiền Bưu, là người nhận lệnh của Dương Chấn thầm bảo vệ Tần Nhã và Tần Yên.

Ông ta cũng hiểu rất rõ về nhà họ Tiết.

Dẫu sao thì nhà họ Tiết cũng là một trong chín dòng họ giàu có nhất Cửu Châu.

Chẳng trách người đàn ông áo vải bên cạnh Tiết Minh lại mạnh như vậy.

Dù ông ta từng là vua bóng đêm mạnh nhất biên giới phía Bắc cũng không phải đối thủ của kẻ mạnh đứng đầu nhà họ Tiết.

Rất rõ ràng, người trẻ tuổi đứng trước mặt bọn họ cũng là kẻ có quyền cao chức trọng trong đám con cháu đời sau của nhà họ Tiết, nếu không anh ta sẽ không có kẻ mạnh như vậy theo hầu.

“Nếu ông đã muốn chết như vậy, vậy tôi tiễn ông đi trước!”
Ánh mắt Tiết Minh lóe lên sát khí, anh ta vung tay, ra lệnh: “Giết ông ta cho tôi!”
“Cậu Minh, đối phương cũng là kẻ mạnh, chiêu thức giết người cũng có nguồn gốc trong quân đội, tôi e rằng…”
Ông già áo vải không nói hết lời nhưng đã đủ rõ ý.

Tiết Minh nhíu mày, cười lạnh nói: “Dù chủ của ông ta là kẻ có quyền trong quân đội thì thế nào? Ở trước mặt nhà họ Tiết còn không phải chỉ là một con chó thôi sao? Giết!”
“Rõ!”
Ông già áo vải không do dự nữa, ông ta di chuyển, cả người gần như biến thành một bóng mờ, nháy mắt xông tới trước mặt Tiền Bưu.

Tiền Bưu vẫn luôn nín nhịn một hơi, trong nháy mắt ông già áo vải kia di chuyển, ông ta cũng di chuyển.

“Giết!”
Dao găm trong tay ông ta hóa thành vệt mờ, đâm về phía ông già áo vải.

Có chết, cũng phải chết trong vinh quang!
Cho dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, ông ta cũng quyết không bỏ cuộc.

“Ầm!”
Nhưng mà thực lực của Tiền Bưu và ông già áo vải này vốn chênh lệnh rất lớn, một dao này của ông ta còn chẳng thể chém tới tay áo của ông già này.


Mà ông già áo vải lại đánh một chưởng về phía ngực Tiền Bưu.

Tiền Bưu lập tức bị hất bay ra ngoài hành lang giống như một quả bóng cao su.

Ngay lúc ông ta ngã xuống đất, cả người xụi lơ không còn chút sức lực nào, hình như chỉ còn một hơi thở mong manh.

“Mạng cứng đấy!”
Tiết Minh thấy Tiền Bưu còn đang giãy giụa định bò dậy thì cảm thấy khá ngạc nhiên.

Vẻ mặt của ông già áo vải lại trở nên nghiêm túc hơn, ông ta nhắc nhở cậu Minh một lần nữa: “Cậu Minh, đừng quên mục đích đến Giang Bình của chúng ta.

Nếu chúng ta làm lớn chuyện sẽ làm hỏng kế hoạch, đến lúc đó nhà họ Tiết sẽ không bỏ qua cho cậu.”
“Câm miệng cho tôi!”
Tiết Minh thẹn quá hóa giận, trách móc: “Ra ngoài canh chừng cho tôi, không cho phép bất cứ ai bước vào căn phòng này nửa bước!”
Ông già áo vải biết tính Tiết Minh, từ việc Tiền Bưu thà chết cũng phải bảo vệ hai cô gái này, ông ta đã nhận ra thân phận của người trong kia không hề tầm thường.

Một kẻ mạnh như vậy lại được sai tới bảo vệ hai cô gái kia, đủ để biết được kẻ sai ông ta làm việc này có thân phận như thế nào.

Chỉ là ông ta là kẻ nhận tiền của nhà họ Tiết làm việc, chỉ có thể nghe theo lệnh của người nhà họ.

Sau khi ông già áo vải rời khỏi phòng thì lập tức đóng cửa lại.

Tiền Bưu bỗng dưng có cảm giác trời sắp sập tới nới.

Hôm nay ông ta bị ông già áo vải này cản trở, hoàn toàn không có cách nào tiếp tục bảo vệ Tần Nhã và Tần Yên.

Bây giờ trong phòng có Tần Nhã, Tần Yên và Tiết Minh, tiếp sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng biết.

“Ông mau cản cậu ta lại! Nếu không cậu ta nhất định sẽ chết! Tin tôi đi, một khi cậu ta dám làm gì tổn thương hai cô gái đó, cậu ta nhất định sẽ chết rất thảm!”
Tiền Bưu tha thiết khẩn cầu: “Ông là kẻ mạnh tới bảo vệ cậu ta còn gì? Nếu bây giờ không ngăn cản thì mọi thứ sẽ muộn mất!”
“Câm miệng!”
Ông già áo vải giận dữ quát lên, hung hăng đánh một chưởng về phía đầu Tiền Bưu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận