Chàng Rể Chiến Thần


Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, rốt cuộc Kim Chí Minh và Lương Văn Khang cũng hiểu Tiết Khải đang định lấy mạng họ.

“Bịch!”
“Bịch!”
Hai người gần như quỳ trước mặt Tiết Khải cùng một lúc.

“Cậu Khải, chúng tôi muốn làm chó của cậu thật, chúng tôi xin thề sẽ không phản bội cậu, nếu cậu không tin chúng tôi, giờ chúng tôi sẽ tiêu diệt nhà họ Quan giúp cậu.”
Không ngờ chủ của hai gia tộc lớn lại đang quỳ như chó để bày tỏ sự trung thành.

Nhưng họ còn không bằng con chó.

“Ừm, vậy bây giờ các ông tiêu diệt nhà họ Quan trước đi, chỉ cần các ông làm được điều đó, tôi sẽ nhận các ông làm chó, còn nếu các ông thất bại thì chỉ còn con đường chết thôi.”
Tiết Khải cười híp mắt: “Trước khi các ông tiêu diệt được nhà họ Quan, tôi sẽ không ra tay giúp các ông.”
Tim Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đập thình thịch, rõ ràng Tiết Khải đang coi họ như vũ khí, hơn nữa họ phải thắng thì mới có đường sống.

Nếu họ định tiêu diệt nhà họ Quan, chắc chắn nhà họ Hàn sẽ ra tay giúp nhà họ Quan.

Cả nhà họ Hàn lẫn nhà họ Quan đều có thực lực ngang ngửa với họ, hơn nữa vẫn còn nhà họ Tô chưa tỏ thái độ gì.

Nếu nhà họ Tô cũng theo phe nhà họ Quan và nhà họ Hàn, chỉ với thực lực của nhà họ Kim và nhà họ Lương, đừng nói là tiêu diệt nhà họ Quan, chưa bị ba gia tộc lớn ở Giang Bình xử lý đã là tốt lắm rồi.

Rốt cuộc Kim Chí Minh và Lương Văn Khang cũng biết thế nào là đã đâm lao thì phải theo lao.

Hai người nhìn nhau, đều trông thấy vẻ nghiêm nghị trong mắt đối phương.


“Nhà họ Quan, nhà họ Hàn và nhà họ Tô, tôi cho các ông thêm một ngày để cân nhắc.”
Tiết Khải nói: “Giờ này ngày mai, tôi sẽ đến tiếp, nếu các ông đồng ý phục tùng, sau này các ông sẽ là người phát ngôn của nhà họ Tiết ở ba tỉnh Giang Bình, Nam Dương và Đông Lan.”
Anh ta nói rồi định dẫn người đi thật.

Nghe thấy Tiết Khải nói thế, sắc mặt của Kim Chí Minh và Lương Văn Khang đều vô cùng khó coi.

Họ xin được làm chó của Tiết Khải nhưng anh ta chẳng thèm ngó ngàng, còn bắt họ tiêu diệt nhà họ Quan, phải thành công thì mới có tư cách trở thành chó của anh ta.

Nhưng đối với nhà họ Quan, nhà họ Hàn và nhà họ Tô, Tiết Khải lại chủ động mời chào, còn cho họ một ngày để cân nhắc, nếu họ bằng lòng phục tùng thì sẽ trở thành người đại diện của nhà họ Tiết ở đây.

Có thể tưởng tượng được, một khi ba gia tộc lớn ở Giang Bình phục tùng nhà họ Tiết, sau này địa vị của họ cũng sẽ cao hơn hẳn.

“Không cần cân nhắc lâu thế đâu, nhà họ Quan đã quyết định xong rồi, chúng tôi không bao giờ phục tùng nhà họ Tiết!”
Thấy Tiết Khải sắp đi, Quan Tôn Sắc chợt nói.

“Nhà họ Hàn cũng thế, không cần suy nghĩ nữa.

Cho dù bị tiêu diệt, nhà họ Hàn cũng không phục tùng nhà họ Tiết đâu!”
Hàn Khiếu Thiên cũng nói.

Chỉ mình Tô Thanh Sơn vẫn đang đấu tranh.

Tiết Khải đã ra tới cửa bỗng ngừng chân, quay người lại, cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Quan Tôn Sắc và Hàn Khiếu Thiên.

“Cho dù gia tộc bị xóa sổ, các ông cũng không chịu nghe lệnh nhà họ Tiết à?” Tiết Khải cười híp mắt.

Có vẻ anh ta không hề tức giận, hơn nữa còn rất vui.

Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc lại gật đầu: “Đúng thế!”
“Tốt, tốt lắm!”
Tiết Khải gật đầu, mỉm cười: “Lâu lắm rồi tôi không thấy gia tộc nào trung thành như thế, bỗng không nỡ tiêu diệt các ông.”
“Nhưng nếu không tiêu diệt các ông thì đó lại là sự thách thức với uy quyền của nhà họ Tiết, các ông nói xem, rốt cuộc tôi nên làm thế nào?”
Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc đều có vẻ nghiêm nghị, họ đã cảm nhận được sát khí trong tiếng cười của Tiết Khải.

“Nhà họ Tô bằng lòng đi theo nhà họ Tiết!”
Đúng lúc này, Tô Thanh Sơn vẫn đang do dự bỗng đứng dậy, nói lớn.

“Tô Thanh Sơn!”
Nghe thấy Tô Thanh Sơn nói thế, sắc mặt Hàn Khiếu Thiên và Quan Tôn Sắc thay đổi ngay, vô cùng tức giận.

Dương Chấn cũng hơi híp mắt, với sự hiểu biết của anh về Tô Thanh Sơn, ông ta luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, không ngờ hôm nay ông ta vẫn làm như thế.

Ông ta lựa chọn phục tùng nhà họ Tiết, cho dù phải phản bội gia tộc Vũ Văn.


Cho dù nói thế nào, sở dĩ nhà họ Tô được như ngày hôm nay cũng là nhờ gia tộc Vũ Văn.

Nhưng anh có thể hiểu được sự lựa chọn của Tô Thanh Sơn.

So với gia tộc Vũ Văn, nhà họ Tiết quá mạnh.

Tiết Khải mỉm cười nhìn Tô Thanh Sơn, bỗng hỏi: “Ông làm như thế không sợ bị mọi người chỉ trích à?”
Tô Thanh Sơn nghiêm túc nói: “Chỉ cần nhà họ Tiết đồng ý tiếp nhận nhà họ Tô, ở nơi đây, làm gì có ai đủ tư cách để chỉ trích nhà họ Tô chứ?”
Ý của ông ta rất rõ, chỉ cần nhà họ Tiết đồng ý tiếp nhận nhà họ Tô, nhà họ Tô sẽ là người của nhà họ Tiết, ai dám động đến người nhà họ Tiết?
Lúc này, Tô Thanh Sơn cũng vô cùng căng thẳng, vì Tiết Khải không giống với những người khác, ông ta không chắc liệu Tiết Khải có tiếp nhận nhà họ Tô không.

Dù sao mới đây thôi, chủ của gia tộc họ Kim và họ Lương có thực lực mạnh hơn nhà họ Tô đã quỳ xuống để xin được làm chó của nhà họ Tiết, nhưng Tiết Khải vẫn không bằng lòng.

Ông ta đang đánh cược, nếu thắng thì cuộc đời nở hoa, còn thua thì cuộc sống bế tắc.

Bây giờ phải trông chờ vào quyết định của Tiết Khải.

Trước ánh mắt của tất cả mọi người, Tiết Khải bỗng lắc đầu: “Người bất trung bất nghĩa không xứng với nhà họ Tiết, nhà họ Tô cũng chẳng hơn gì nhà họ Kim và nhà họ Lương!”
Tiết Khải vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.

Tô Thanh Sơn tái mặt, lảo đảo, suýt ngồi bệt xuống đất luôn.

Thua!
Ông ta thua rồi!
Tiết Khải đã trả lời rằng người bất trung bất nghĩa như ông ta không xứng với nhà họ Tiết.

Dương Chấn vốn không coi Tiết Khải ra gì bỗng cảm thấy rất hứng thú với anh ta.

Người thanh niên đến từ nhà họ Tiết này khác hẳn với đám cậu ấm nhà giàu mà anh từng gặp.

Cho dù người khác chủ động quỳ xuống xin tha, mong được làm chó của anh ta, anh ta cũng không cần.


Nhưng anh ta lại coi trọng nhà họ Hàn và nhà họ Quan ngoan cố, không chịu phục tùng nhà họ Tiết.

“Tô Thanh Sơn, ông biết ông đang làm gì không?”
Quan Tôn Sắc nói với vẻ mỉa mai: “Nếu ông đã làm thế thì tự chịu hậu quả! Chỉ cần chúng tôi vượt qua khó khăn lần này, sau này ở Giang Bình không còn chỗ cho nhà họ Tô đặt chân nữa đâu!”
Hàn Khiếu Thiên cũng cười lạnh: “Ở thời cổ đại, loại người hám lợi, bất trung bất nghĩa như ông chính là Hán gian! Là Hán gian mà người đời sau luôn thóa mạ đấy!”
Tô Thanh Sơn chỉ thấy người lạnh toát, không sao đứng vững.

Sai một li, đi một dặm!
Sau này, nhà họ Tô biết đi đâu đây?
“Cậu Dương, tôi biết sai rồi, xin cậu cho tôi thêm cơ hội, sau này, tôi sẽ không bao giờ khiến cậu thất vọng nữa!”
Tô Thanh Sơn bỗng quỳ trước Dương Chấn, thấp thỏm nói với vẻ cầu khẩn.

Ông ta biết Dương Chấn rất mạnh, bằng không nhà họ Quan và nhà họ Hàn đã không đồng lòng đến thế.

Tất cả đều là vì Dương Chấn.

Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Dương Chấn.

Ngay cả Tiết Khải cũng thế.

Từ khi bước vào nơi này, anh ta đã chú ý tới cậu thanh niên đang im lặng ngồi giữa Quan Tôn Sắc và Hàn Khiếu Thiên.

Anh ta đã cảm nhận được Dương Chấn không đơn giản, những gì mà Tô Thanh Sơn đang làm bây giờ càng khiến anh ta thêm chắc chắn về điều đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận