Chàng Rể Chiến Thần


Trong phòng, ngoài Tống Hồng Liên và Trần Hân Như ra, tất cả những người khác đều bắt đầu chỉ trích Dương Chấn.

Quân hệ của Trần Hân Như vàTống Hồng Liên vốn rất không tồi, lúc này Dương Chấn bị nhắm vào, cô ta nhất thời nóng nảy, vội khuyên: “Dương Chấn, anh nhanh xin lỗi đi!”
“Chỉ cần anh xin lỗi thì Đông Húc sẽ nể mặt Tiểu Liên, nhất định sẽ không làm khó anh.”
Dương Chấn thờ ơ, chỉ bằng những người này, căn bản không có khả năng làm Dương Chấn có nguy hiểm được.

Huống chi lấy địa vị của Dương Chấn bây giờ, đừng nói con gái và con rể nhà họ Tôn, cho dù Tôn Húc người đứng đầu nhà họ Tôn đến đây cũng chỉ có quỳ xuống đất cầu xin Dương Chấn tha thứ.

Tống Hồng Liên cũng phẫn nộ không thôi, rõ ràng Tôn Mỹ Quyên làm nhục cô ấy trước, Dương Chấn mới đáp trả lại, kết quả lại thành Dương Chấn không đúng.

“Tiểu Liên, cậu mau khuyên chồng cậu đi! Đắc tội Đông Húc hoàn toàn không có lợi gì cho hai người hết.”
Trần Hân Như thấy Dương Chấn không phản ứng gì thì cực kỳ sốt ruột, bèn khuyênTống Hồng Liên.

Tống Hồng Liên biết năng lực của Dương Chấn, ngay cả Yên Đô Bát Môn cũng không để vào mắt chứ đừng nói mấy người trước mặt này.

Cô phẫn nộ chính là vì cô mà Dương Chấn bị liên lụy, bị mấy người trước mặt này làm nhục.

“Hân Như, tớ biết cậu là vì tốt cho tớ, nhưng chuyện này cậu đừng nhúng tay, bọn họ muốn đối phó chồng tớ, quả thật là người si nói mộng.”
Tống Hồng Liên lên tiếng.


“Tiểu Liên, anh ta ngớ ngẩn, cậu không thể ngớ ngẩn theo anh ta chứ!”
Trần Hân Như đầy mặt lo lắng.

.

Truyện Tổng Tài
Chỉ làTống Hồng Liên căn bản không có ý định khuyên bảo, chỉ lạnh lùng nhìn những người khác, cô ấy nói: “Tôi khuyên các người, vẫn nên xin lỗi chồng tôi thì hơn!”
“Nếu không, chờ khi các người hối hận thì tất cả đã muộn!”
Ngữ khí củaTống Hồng Liên vô cùng lạnh lùng.

“Ha ha ha ha…”
Mọi người đều cười phá lên.

“Các cậu nghe thấy không?Tống Hồng Liên thế mà nói muốn chúng ta xin lỗi chồng cô ta?”
“Nói phụ nữ yêu đường vào là chỉ số thống minh cũng giảm xuống số âm, hôm nay coi như nhìn rõ rồi.”
“Một kẻ vô danh tiểu tốt cũng dám muốn để chúng ta xin lỗi? Anh ta là cái thá gì? Biết gia tộc chúng ta có cấp bậc gì không?”
Các bạn học củaTống Hồng Liên ai nấy đều khoa trương cười lớn, giống như nghe được chuyện vô cùng buồn cười.

Chỉ mình Mạc Đông Húc là trên mặt không có không thoải mái, trái lại còn trở nên cứng đờ.


Tống Hồng Liên là người như thế nào, anh ta là người hiểu rõ nhất.

Nếu người phụ nữ này cho thấy thân phận của Dương Chấn vô cùng không tầm thường thì khả năng quả thật là như thế.

Người khác không biết nhưng chính mắt anh ta nhìn thấy xe của Dương Chấn là xe tư nhân Pheaton thiết kế riêng, giá trị cả mấy chục tỷ.

Người như thế sao có thể là kẻ nghèo hèn?
Lúc trước khi anh ta nhìn thấy Dương Chấn ăn mặc mộc mạc, còn tưởng rằng thật sự là hàng vỉa hè, nhưng bây giờ nhìn kỹ mới nhìn ra quần áo trên người Dương Chấn dường như là được làm từ tay nhà thiết kế đứng đầu thế giới.

Nếu thật là như vậy, bộ quần áo của Dương Chấn nhìn thì vô cùng bình thường như trên thực tế giá trị ít nhất phải mấy tỷ.

Đương nhiên, tất cả chỉ là anh ta suy đoán, về phần có phải thật hay không còn xem biểu hiện tiếp theo của Dương Chấn.

“Đủ rồi!”
Tống Hồng Liên bỗng nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, tức giận đến mức cả người run lên.

Những lời trào phúng của mấy người kia làm cô ấy hận không thể xông lên cho họ mấy cái tát.

“Tống Hồng Liên, cô thật sự nghĩ mình rất có máu mặt à?”

Thượng Hiểu Hà cười lạnh nói: “Nếu là trước đây khi cô còn ở nhà họ Tống thì có lẽ tôi còn kiêng kị cô vài phần, nhưng bây giờ một nhà ba người nhà cô đã bị đuổi khỏi nhà họ Tống, hiện tại cô chỉ là đứa con gái nhà giàu có mà thôi, không là cái gì cả.”
“Bày đặt lên mặt trước mặt bọn này làm gì? Nếu cô và thằng hèn chồng cô không chịu xin lỗi Đông Húc thì cứ chờ coi, nhà họ Thượng tôi sẽ không cho các người có cơ hội được sống ở Yên Đô!”
Lời nói của Thượng Hiểu Hà tràn đầy uy hiếp.

Vương Hoan cũng cười ha ha nói: “Cả nhà họ Vương tôi nữa, nếu chồng cô không xin lỗi Đông Húc thì nhà họ Vương sẽ làm nhà cô cút khỏi Yên Đô!”
“Đúng vậy, thêm cả nhà họ Tôn nữa, muốn bóp chết các người là quá dễ dàng.” Tôn Mỹ Quyên cười nói.

Dương Tùng cũng cười lạnh: “Thêm cả nhà họ Dương luôn!”
Tống Hồng Liên không nói gì, cô ấy tràn ngập thất vọng nói với Mạc Đông Húc: “Mạc Đông Húc, nói thế nào chúng ta cũng từng yêu nhau, anh cứ vô tình như vậy à?”
Mạc Đông Húc hơi nheo mắt, biểu cảm trên mặt cũng trở nên vặn vẹo, bỗng nhiên nổi giận gầm lên: “Con khốn, cô câm mồm cho tôi!”
Sở dĩ Dương Chấn vẫn chịu đừng chính là chờ Mạc Đông Húc bùng nổ.

Bởi vì chỉ có đểTống Hồng Liên tận mắt nhìn thấy Mạc Đông Húc hận cô ấy sâu đậm cỡ nào, cô ấy mới có thể thật lòng buông bỏ người đàn ông này.

“Con khốn cô, lừa gạt tình cảm của tôi suốt bón năm mà còn dám nói từng yêu đương với tôi?”
Mạc Đông Húc phẫn nộ nói: “Nếu không phải tôi có chuẩn bị từ trước thì có khi thật sự bị cô lừa hôn rồi.”
“Mạc Đông Húc, anh nói cái gì vậy?”
Vẻ mặtTống Hồng Liên hoàn toàn là không hiểu ra sao, cô ấy nhìn Mạc Đông Húc, cơ thể đều run lên.

Mặc dù cô ấy đã hoàn toàn thất vọng về người đàn ông này, nhưng dù sao cũng là người đàn ông cô ấy từng yêu, thế mà giờ phút này lại như thay đổi thành người khác.

Không chỉ có mắng cô là con khốn mà còn nói cô lừa hôn.

“Năm đó có phải cô nói cho tôi rằng anh trai cô được nhà họ Tống trọng dụng, rất có khả năng trở thành người đứng đầu nhà họ Tống trong tương lai không?” Mạc Đông Húc hỏi.


Tống Hồng Liên đỏ bừng hai mắt: “Vốn chính là như thế, con cháu cùng trang lứa, nhà họ Tống chỉ có ba người con trai trưởng, anh trai tôi có năng lực hơn người, là người có năng lực mạnh nhất trong ba anh em, đã cống hiến rất nhiều cho gia tộc.”
“Vậy cô nói cho tôi biết, bây giờ nhà cô bị đuổi khỏi là họ Tống là vì sao?” Mạc Đông Húc châm chọc hỏi.

Biểu cảm trên mặt Tống Hồng Liên lập tức cứng đờ, cô ấy bỗng nhiên không biết nên nói gì.

Bởi vì sự thật chính là như thế, cho dù anh trai có cống hiến cho gia tộc nhiều cỡ nào, bọn họ vẫn bị đuổi khỏi gia tộc.

“Cô làm tôi hao phí suốt bốn năm thanh xuân, thiếu chút nữa là lừa tôi kết hôn với cô, tôi nói cô lừa gạt tình cảm của tôi, lừa hôn tôi, chẳng lẽ có vấn đề gì à?”
Mạc Đông Húc tiếp tục hỏi.

Rốt cuộcTống Hồng Liên không thể kìm nén nước mắt, hai hàng nước mắt chảy xuống má, cô bỗng nhiên cười: “Thì ra đây là nguyên nhân anh rời đi trước khi kết hôn một ngày.”
“Nếu tôi đoán không sai, tin tức anh chết ở nước ngoài, thậm chí còn mang di vật của anh về cho tôi, còn cả báo cáo khám nghiệm tử thi kia đều là một tay anh bày ra đúng không?”
“Anh làm như vậy là vì biết tôi rất yêu anh, biết sau khi tôi mất anh thì sẽ đau khổ, cho nên mới cố ý làm vậy để trả thù tôi, tôi nói đúng chứ?”
Tống Hồng Liên khóc, lại cười hỏi.

Cảm xúc của Mạc Đông Húc cũng vô cùng kích động, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nói đúng, tất cả là tôi bày ra, chính là để cô đau khổ, cho cô giả giá đắt vì đã lừa gạt bốn năm thanh xuân của tôi!”
“Nhưng điều làm tôi thất vọng chính là con khốn cô luôn miệng nói yêu tôi, yêu tôi cả đời, nếu có một ngày tôi chết thì cô sẽ tự tử, vậy kết quả đâu?”
“Cô không chỉ không chết mà còn đi làm vợ người ta, thật đúng là con khốn lẳng lơ, bây giờ tôi đã kết hôn với con gái nhà họ Tôn, chúng tôi rất hạnh phúc.”
“Tương lai ba vợ tôi có thể giao địa vị gia chủ nhà họ Tôn cho vợ tôi, sau này nhà họ Tôn chính là thiên hạ của vợ tôi.”
“Cô nói cho tôi biết, con khốn cô có tư cách gì để ở cạnh tôi? Có tư cách gì để tôi yêu cả đời?”
Mạc Đông Húc kích động gào thét hỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận