Nhìn thấy Phương Ưu chạy theo Phương Cẩn rời đi, mấy người phụ nữ ở đó đều ngẩn người.
Một lúc lâu sau, Chu Kim Hảo mới lên tiếng: “Không ngờ, cậu chàng họ Dương này vốn là đại thiếu gia của cả một gia tộc mà lại biết tôn trọng người lớn như thế, đúng là một chàng trai tốt.”
“Mẹ, mẹ đang làm gì thế?” Tần Yên tức giận nhìn Chu Kim Hảo nói.
Kể cả cô cũng không nhìn nổi nữa, bất luận thế nào, Phương Ưu và Phương Cẩn cũng là người yêu của nhau, vậy mà mẹ mình lại muốn cướp người ngay trước mặt bạn gái người ta.
Quan trọng nhất là tên đàn ông kia còn là một tên ngụy quân tử cực kỳ giả tạo, có bạn gái rồi mà ánh mắt vẫn cứ dán lên người cô gái khác.
“Con nhóc này, nói chuyện với mẹ kiểu gì thế? Mẹ làm thế không phải vì con à? Con bao nhiêu tuổi rồi? Thế mà người yêu cũng không có, mẹ còn hy vọng con gả được vào nhà giàu có hưởng phúc cơ!”
Chu Kim Hảo thở dài: “Con thì hay rồi, gặp được người thích hợp cũng không biết chủ động tấn công, còn phải để người làm mẹ này ra mặt cho.”
“Mẹ, con mới 23 tuổi, mà sao nghe mẹ nói như kiểu con đã 40 50 tuổi, không ai thèm lấy nữa vậy. Hơn nữa, ai bảo mẹ ra mặt chứ? Tên khốn vừa nãy, nhìn cái đã biết là không ra gì rồi.” Tần Yên tức giận nói.
“Con đừng có nói linh tinh, cậu Dương biết tôn trọng người lớn, đây là phẩm chất truyền thống tuyệt vời, vậy mà sao con lại nói là thứ không ra gì? Chẳng nhẽ con cũng muốn tìm một kẻ phế vật như Dương Chấn mới vừa lòng sao?” Chu Kim Ngọc khuyên giải Tần Yên, nhưng cũng không quên đạp cho Dương Chấn một cái.
Tần Yên lập tức phản bác lại: “Tên khốn đó rõ ràng đã có bạn gái rồi, thế mà từ khi bước vào cửa là cứ dán chặt mắt vào người con với chị, tên khốn nạn như thế mà đem ra so sánh với anh rể thì đúng là rác rưởi.”
“Bộp!”
Chu Kim Hảo đập tay xuống bàn, đứng phắt dậy.
“Con bé này, dám cãi lại mẹ? Con còn chống đối lại mẹ nữa phải không?”
Bà giơ tay chỉ Dương Chấn rồi quay sang nói với Tần Yên: “Thứ phế vậy này có điểm nào hơn cậu Dương được chứ?”
“Trừ thân thế mạnh hơn anh rể thì còn có cái gì tốt hơn anh ấy?” Tần Yên phản bác mạnh mẽ.
Dương Chấn bày ra vẻ mặt vô tội, mẹ con hai người cãi nhau có thể đừng lôi tôi vào không?
“Con, con, con bé đáng ghét này, mẹ không nói với con nữa!” Chu Kim Hảo nói một hồi lâu cũng không nói ra được Dương Cẩn có điểm gì hơn Dương Chấn.
Thấy Chu Kim Hảo xuống nước, Tần Yên vênh mặt kiêu ngạo, cố ý nhìn Dương Chấn rồi nói: “Anh rể, em giúp anh nói tốt về anh nhiều như thế, coi như anh nợ em một món nợ ân tình đấy nhé!”
Dương Chấn vẫn giữ gương mặt vô tội, hai người cãi nhau, cuối cùng thế nào lại là tôi chịu nợ ơn thế?
“Tần Yên, em biết tính mẹ rồi, sao còn cãi mẹ làm gì?” Đợi đến khi Chu Kim Hảo vào nhà vệ sinh, Tần Nhã mới lên tiếng khuyên nhủ.
Tần Yên trợn mắt: “Chị, em làm thế không phải vì muốn thay đổi hình tượng của chồng chị trong mắt mẹ sao?”
Nghe thấy Tần Yên nhắc đến mấy chữ “chồng chị”, Tần Nhã đỏ mặt, tức giận nói: “Em chắc chắn đã thay đổi hình tượng của anh ấy rồi, nhưng mà làm mẹ càng có thành kiến với anh ấy hơn.”
“Hả? Không phải chứ!” Tần Yên kinh ngạc.
Ở nơi khác, sau khi Dương Cẩn rời khỏi phòng, Phương Ưu liền vội vã đuổi theo sau.
“Anh Dương, em biết sai rồi mà, anh cho em thêm một cơ hội nữa được không?” Phương Ưu vẫn bám dính lấy anh ta.
Đôi mắt Dương Cẩn lóe lên một tia sáng, đột ngột lên tiếng: “Cho cô một cơ hội cũng không phải là không thể, nhưng sau này cô nhất định phải nghe theo lời tôi, nếu không thì cút!”
“Được, em nghe anh mà, anh muốn em làm gì em cũng làm.” Phương Ưu đáp ứng ngay không chút do dự, cô chỉ muốn được gả vào nhà họ Dương.
“Nếu cô có thể dẫn được 1 trong 2 cô gái kia lên giường của tôi thì tôi sẽ đồng ý cho cô gả vào nhà họ Dương.” Dương Cẩn hơi nheo mắt.
“Cái gì?” Phương Ưu lập tức kinh ngạc.
Những ngày tháng họ ở bên nhau, Dương Cẩn chưa từng để lộ bộ mặt này.
Vừa nãy ở trong nhà hàng thì cho cô một cái bạt tai, nói muốn chia tay, bây giờ còn đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, trong lòng Phương Ưu đau đớn trào dâng.
“Muốn làm chính thất của Dương Cẩn tôi đây thì phải chịu hết những thứ này, đương nhiên, tôi cũng sẽ không ép buộc cô, nếu cô không đồng ý thì thôi, chỉ là sau này, giữa chúng ta cũng thực sự kết thúc rồi.” Dương Cẩn thấy biểu cảm đấu tranh kịch liệt trên khuôn mặt Phương Ưu liền bồi thêm một câu.
Phương Ưu không nói gì, trong đầu cô chỉ toàn là sự so sánh giữa cuộc sống khi giả vào nhà giàu và cuộc sống bây giờ, rất lâu sau, cô cuối cùng cũng đã chắc chắn với suy nghĩ trong lòng mình, nghiêm túc nói: “Anh Dương, em không muốn chia tay với anh, nếu anh muốn ngủ với bọn họ, vậy em sẽ giúp anh.”
“Đây mới là cách làm của người thông minh, có điều cô yên tâm, tôi chỉ có hứng thú chơi đùa với họ thôi, còn người gả vào nhà họ Dương tôi chỉ có thể là cô.” Dương Cẩn đột ngột quay lại dáng vẻ như khi mới ở bên Phương Ưu.
Trong phòng ăn của nhà hàng lớn Tô Ký.
Tần Nhã nhìn đồng hồ, lo lắng nói: “Mẹ ra ngoài 20 phút rồi, sao vẫn chưa quay lại thế?”
Tần Yên cũng hơi sốt ruột, cô đứng dậy nói: “Để em ra ngoài xem sao.”
Vừa ra khỏi phòng ăn, Tần Yên đã thấy ở cửa nhà vệ sinh phía trước không xa, có rất nhiều người vây quanh, còn có tiếng cãi nhau vọng đến.
“Con mụ này dám đánh tôi à, biết tôi là ai không?” Giọng Chu Kim Hảo bất ngờ vang lên.
Nghe thấy tiếng của Chu Kim Hảo, Tần Yên ngạc nhiên, vội vàng chạy vào trong phòng ăn nói: “Anh rể, mau ra đây, mẹ bị người ta đánh rồi!”
“Cái gì?” Tần Nhã đứng bật dậy, định chạy ra ngoài.
Dương Chấn vội vàng đứng dậy, giữ lấy vai Tần Nhã: “Nhã, em ở lại đây với Tiếu Tiếu đi, để anh ra xem.
Trên mặt Tần Nhã lộ vẻ tức giận, cô nghiến răng nói: “Vậy anh mau đi đi! Nếu mẹ là người sai thì đừng ỷ thế ức hiếp người khác, nếu mẹ là người bị hại thì anh phải đòi lại công bằng cho mẹ.”
Tần Nhã cũng biết tính tình của Chu Kim Hảo, sợ là chính bà lại đi gây chuyện với người khác.
“Được!” Dương Chấn xoay người rời khỏi phòng ăn.
Khi Dương Chấn đến được cửa nhà vệ sinh liền nhìn thấy Chu Kim Hảo và một người phụ nữ trung niên đang xâu xé nhau, Tần Yên không cần biết phải trái đúng sai, tức giận gào lên: “Dám đánh mẹ tôi, để xem tôi có giết bà không!”
Tần Yên quả thật rất dũng mãnh, lao lên một tay túm được tóc người phụ nữ kia, mấy cái tát giáng xuống, khiến cho bà ta xây xẩm mặt mày.
Lúc đó, bảo vệ nhà hàng xông vào, mới kéo được ba người phụ nữ tách nhau ra.
Chu Kim Hảo đầu tóc rối vời, trang điểm trên khuôn mặt cũng bị nhòe đi, bên trái khuôn mặt còn có vết bạt tai tím bầm, nhìn có vẻ rất đau.
Nhưng người phụ nữ ở đối diện còn thảm hại hơn, hai bên mặt đều in vết tay, Tần Yên không giơ cao đánh khẽ chút nào, vừa xông lên đã cho bà ta liên tiếp mấy cái tát.
“Được, mấy người dám đánh tôi đúng không? Cứ đợi đấy cho bà, bây giờ tôi sẽ gọi người đến.” Người phụ nữ trung niên cầm điện thoại lên bắt đầu bấm số.
Tần Yên lúc này cũng nhìn thấy được dung mạo của bà ta, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Vừa nãy cô chỉ chăm chăm muốn giúp mẹ đánh người, chứ không hề quan tâm đến thân phận của đối phương.
Đến khi nhận ra thân phận của người phụ nữ trung niên đó, trong lòng cô thầm kêu lên một tiếng: Chết rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...