Chàng Rể Chiến Thần


“Ông xã, anh giỏi quá.

Em tin có một ngày anh sẽ được mời tham gia buổi giao lưu chính thức ở khách sạn Trung Châu!”
Ánh mắt Từ Giai sáng lấp lánh.

Tần Yên bất đắc dĩ nhìn Dương Chấn, cô bỗng hơi không đành lòng nói sự thật cho Từ Giai và Đường Khôn biết.

Nếu bọn họ biết Dương Chấn vừa là chủ tịch tập đoàn Đại Hà, vừa là chủ tịch tập đoàn Nhạn Chấn, còn nhận được thiệp mời thu mua nhà họ Mạnh nữa liệu bọn họ có sụp đổ không?
“Buổi giao lưu này chắc chắn rất đặc sắc!”
“Ba gia tộc đứng đầu là Mạnh, Hàn, Ninh đều là những gia tộc lớn hàng đầu tỉnh Giang Bình.”
“Còn nhà họ Trần của Châu Thành chúng ta, từ sau khi nhà họ Viên bị diệt liền trở thành Vương tộc của Châu Thành, là gia tộc mạnh nhất chỉ đứng sau ba gia tộc hàng đầu kia.”
“Nhưng bốn tộc Giang Châu kia cũng rất mạnh, nghe nói bọn họ cũng nhận được thiệp mời của nhà họ Mạnh, chỉ có điều vẫn kém xa nhà họ Trần.”
Đường Khôn bày ra dáng vẻ thầy thiên hạ, dường như hiểu rất rõ tình hình của những gia tộc hàng đầu tỉnh Giang Bình.

Lúc nói những điều này thỉnh thoảng anh ta còn nhìn sang Tần Yên.

Điều khiến anh ta thất vọng là từ đầu đến cuối, Tần Yên vẫn mang vẻ mặt bình thản, tựa hồ không hiểu anh ta đang nói gì.

Nhưng khiến anh ta tức giận là Dương Chấn lại lắc đầu.

“Cậu kia, tôi nói sai à? Sao cậu lại lắc đầu?” Đường Khôn tức giận nói.


Lúc nãy Dương Chấn cũng nghe không vô mới vô thức lắc đầu, nào ngờ bị đối phương nhìn thấy.

“Tôi có sao?”
Dương Chấn vô tội hỏi.

“Cậu có!” Đường Khôn cả giận nói.

Vừa rồi anh ta nói nhiều như vậy chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của Tần Yên, nhưng Tần Yên lại thờ ơ như không, điều này khiến anh ta rất khó chịu, kết quả lại nhìn thấy Dương Chấn lắc đầu.

“Yên Yên, rốt cuộc bạn trai cậu có ý gì hả?”
“Bản thân anh ta không có bản lĩnh, chồng tớ phổ cập kiến thức cho anh ta mở mang đầu óc thế mà anh ta lại dám chế nhạo chồng tớ!”
“Anh ta nhất định phải cho chồng tớ một lời giải thích hợp lý!”
Từ Giai giận dữ nói.

Tần Yên chau mày, cô ta vốn rất vui vì gặp lại bạn thân thời cấp hai.

Nhưng kết quả lại khiến cô ta cực kỳ thất vọng bởi vì Từ Giai đã không phải là Từ Giai trước đây nữa.

“Từ Giai, bạn trai tớ không hề có ý chế giễu bạn trai cậu, nếu cậu cứ khăng khăng muốn anh ấy xin lỗi, thì ngại quá tớ sẽ không đồng ý!”
Tần Yên nghiêm túc nói, lúc này cả người cô ta toát lên vẻ oai nghiêm của kẻ bề trên.

Là tổng giám đốc của tập đoàn Nhạn Chấn, nếu ngay cả khí thế của tổng giám đốc cũng không có thì làm sao cô ta có thể quản lý cả tập đoàn lớn như vậy được?
Nếu đối phương muốn hiểu lầm, Tần Yên cũng không định giải thích, ngược lại ngầm thừa nhận Dương Chấn là bạn trai của cô ta.

Dương Chấn thoáng sững sờ, không ngờ Tần Yên vì anh mà muốn trở mặt với bạn thân của cô ta.

Từ Giai cũng ngạc nhiên không kém, cô ta bỗng thấy người trước mặt này không phải là bạn thân trước kia của cô ta nữa mà là một quý bà nhà giàu.

“Yên Yên, cậu còn tức giận tớ sao?”
Từ Giai lập tức đổi sang gương mặt tươi cười, thân thiết nắm cánh tay Tần Yên, cười giả lả nói: “Tớ chỉ đùa với cậu thôi.”
Tần Yên nghiêm túc nói: “Tớ rất quý trọng tình cảm của chúng ta, nhưng tớ cũng sẽ không cho người khác sỉ nhục bạn trai tớ.”
“Được rồi! Tớ sai rồi còn không được sao?”
Từ Giai vội vàng nói.

Cô ta còn chưa diễn xong trước mặt Tần Yên sao có thể trở mặt nhanh như vậy được?
Cô ta muốn cho Tần Yên biết chồng chưa cưới của cô ta đối xử với cô ta tốt cỡ nào? Cô ta muốn Tần Yên ghen tỵ.

“Yên Yên, phía trước là phố bán đồ cổ Thế Kỷ, nghe nói bên trong có rất nhiều thứ hay, chúng ta tới đó xem thử đi!”
Từ Giai liếc nhìn một vòng sau đó chỉ tay về phía phố đồ cổ Thế Kỷ, cười nói.


Không đợi Tần Yên trả lời, cô ta đã kéo Tần Yên đi về trước, vừa đi vừa nói: “Phố đồ cổ Thế Kỷ là khu đồ cổ lớn nhất tỉnh Giang Bình, tiệm đồ cổ Thiên Phủ Thành lớn nhất tỉnh Giang Bình cũng ở trong này.”
“Nghe nói Thiên Phủ Thành có rất nhiều bộ sưu tập đồ trang sức quý giá, rẻ nhất cũng từ hàng tỷ trở lên!”
“Cậu có thấy chiếc nhẫn kim cương hình trứng chim bồ câu này trên tay tớ không? Chồng chưa cưới của tớ bỏ ra hơn ba tỷ để mua nó từ cửa hàng Thiên Phủ Thành đấy!”
“Còn miếng ngọc Quan Âm trên cổ tớ nữa, cũng là của chồng tớ tốn hơn mấy tỷ mua từ chỗ Thiên Phủ Thành đó!”
“Nói thật, chồng chưa cưới của tớ đối xử với tớ rất tốt, anh ấy đã đầu tư cho tớ rất nhiều.”
Từ Giai không ngừng khoe khoang trang sức và chồng chưa cưới của cô ta.

Sắc mặt Tần Yên hơi khó coi, dù sao đối phương cũng từng là bạn thân của cô nên cô cũng không muốn mối quan hệ của hai người trở nên gượng gạo, chỉ đành câu được câu không đáp lại.

Dương Chấn và Đường Khôn đi cách sau lưng bọn họ không xa.

“Cậu kia, sao cậu lại cua được Tần Yên?”
Vẻ mặt Đường Khôn bực bội nhìn Dương Chấn.

Dương Chấn khẽ nhếch miệng cười nói: “Hình như anh đã hiểu lầm một chuyện rồi.”
“Chuyện gì?” Đường Khôn cau mày hỏi.

“Thật ra là do cô ta cua tôi!”
Dương Chấn khẽ nói.

Câu nói này thật sự không thể để Tần Yên nghe được, nếu không cô ta sẽ phát cáu.

“Cái gì?”
Đường Khôn ngạc nhiên nói: “Mày tưởng tao là thằng đần à? Một kẻ nghèo rớt mồng tơi như mày cô gái này thèm để ý tới mày chứ?”
Dương Chấn cũng không để ý, cười nói: “Vậy cũng chưa chắc, giống như bạn gái tôi vậy, cô ấy cứ thích cua tôi.”
Đường Khôn âm thầm cả kinh nhìn dáng vẻ của Dương Chấn, có vẻ như không giống đang nói dối.

Lẽ nào Tần Yên thích kiểu này?
Chẳng mấy chốc bốn người đã đi tới phố đồ cổ Thế Kỷ.


Bọn họ vừa bước vào đã phát hiện bên trong đã chật đầy người.

Năm nay là buổi giao lưu của giới nhà giàu đứng đầu tỉnh Giang Bình, không chỉ có người trong tỉnh mà còn rất nhiều người ở tỉnh khác cũng đến tham dự.

Một nơi như phố đồ cổ Thế kỷ, đương nhiên sẽ không thể vắng người.

“Nơi này nhộn nhịp quá!”
Tần Yên cũng ngạc nhiên trước sự từng bừng nhộn nhịp của phố đồ cổ Thế Kỷ.

“Đây mới là tầng một, nơi đây chỉ có mấy quầy hàng lẻ tẻ, xác suất tìm được đồ quý giá rất thấp.”
Từ Giai đắc ý nói: “Đồ tốt thật sự là ở tầng năm của Thiên Phủ Thành!”
“Ông xã, lần trước ở Thiên Phủ Thành anh tốn hơn ba tỷ mua chiếc vòng cẩm thạch cho em lỡ rớt bể rồi.”
Từ Giai ôm cánh tay Đường Khôn làm nũng nói.

Vẻ mặt Đường Khôn hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn rất sảng khoái nói: “Không sao, em yêu, bây giờ anh sẽ mua cho em chiếc khác.”
“Moa!”
Từ Giai liền hôn lên mặt Đường Khôn, sung sướng nói: “Em biết mà, anh thương em nhất!”
Nói xong cô ta khoái chí nói với Tần Yên: “Yên Yên à, là bạn thân với nhau, tớ tốt bụng nhắc cậu một câu, Cậu tìm bạn trai nhất định phải tìm được người tốt như chồng chưa cưới của tớ vậy.”
“Tuyệt đối đừng tìm đại người nào đó, nếu không đời này cậu chỉ có thể đeo được mấy món đồ trang sức vài triệu bạc thôi.”
Thấy sắc mặt Tần Yên hơi thay đổi, Từ Giai vội ôm cánh tay cô nói: “Đi, chị đây dẫn cậu đến Thiên Phủ thành nhìn đời.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui