Chàng Rể Chiến Thần

Tần Đại Quang bị đánh rất rất nặng, gần như sắp ngất đi.

Nhưng sau khi nghe thấy Vương Lộ Dao vẫn muốn vào trong để tìm chìa khoá, không biết ông ta lấy sức lực từ đâu ra, mạnh mẽ bò dậy.

Hai tên kia vẫn chưa kịp phản ứng lại, Tần Đại Quang đã cầm lấy chìa khoá ném từ cửa sổ ở cầu thang ra ngoài.

“Mẹ nó! Không ngờ ông ta lại ném chìa khóa đi!”

Hai tên tức giận, tiến đến đánh đập loạn xạ.

“Hai ả tiện nhân bên trong nghe rõ đây, lần này mấy người may mắn, nếu để tôi gặp lại mấy người lần nữa, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho mấy người đâu.”

Vương Lộ Dao bước đến cửa phòng, lớn tiếng nói.

Nói xong, cô ta dẫn theo hai người kia rời đi.

Bọn họ vừa rời đi, thì cửa thang máy tầng mười sáu mở ra, có năm sáu thanh niên tay cầm cây gậy xông ra.

“Mẹ nó! Người đâu?”

Tên cầm đầu nhuộm tóc vàng chửi một tiếng, vừa đi được vài bước thì đã nhìn thấy Tần Đại Quang ngất ở cầu thang.

Sắc mặt tên tóc vàng lập tức thay đổi, ban nãy nhận được điện thoại của Vương Cường, bảo anh ta dẫn theo người đến đây cứu người, còn nói với anh ta, người bị đánh còn có thân phận cao hơn Vương Cường.

Anh ta đã đến đây với tốc độ nhanh nhất rồi, cuối cùng vẫn chậm một bước.


“Mau, đưa người đến bệnh viện!”

Tên tóc vàng nhìn dòng máu tươi đáng sợ trên cầu thang nhất thời cảm thấy hoảng loạn, không phải anh ta chưa từng nhìn thấy cảnh tượng thảm hơn, nhưng thân phận của người trước mắt này còn cao hơn cả cấp trên của anh ta nữa!

Tần Nhã bị nhốt trong phòng vẫn không ngừng đập cửa, lúc này tên tóc vàng mới nhận ra, trong phòng vẫn còn người.

“Xin hỏi, là cô Tần sao? Chúng tôi đến cứu cô đây.”

Tên tóc vàng đã sắp xếp người đưa Tần Đại Quang đến bệnh viện rồi, anh ta đứng ở cửa phòng cẩn thận hỏi.

Tần Nhã vội nói: “Tôi bị nhốt trong đây rồi, ban nãy ba tôi đã ném chìa khoá ra ngoài cửa sổ chỗ cầu thang, mấy người mau tìm chìa khoá giùm tôi.”

“Cô Tần đợi chút, bây giờ tôi sẽ đi tìm.”

Tên tóc vàng gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh đã có hơn mười người xông ra từ một quán Karaoke gần đó.

Rồi anh ta lại lập tức gọi điện cho Vương Cường, báo cáo lại một lượt những việc xảy ra phía bên này.

Sau khi Vương Cường biết được Tần Đại Quang bị đánh đến ngất đi, toàn thân ông ta đều chảy mồ hôi lạnh.

“Khốn nạn, ông đây dặn dò cậu như thế nào? Bảo cậu dùng tốc độ nhanh nhất để đi cứu người, con mẹ nó cậu muốn hại chết tôi có đúng hay không?” Vương Cường chửi một hồi vào điện thoại.

Tên tóc vàng sợ đến mức sắp khóc: “Anh Cường, em thực sự đã đi nhanh hết mức rồi, nhưng vẫn đến muộn.”

“Bớt phí lời đi, lập tức đi kiểm tra camera giám sát ở khu đó xem rốt cuộc là ai đã đánh ông Tần, rồi đám người đó đã đi đến đâu, lúc tôi đến khu đó cậu mà còn chưa điều tra ra được thì đừng trách tôi không khách khí!” Vương Cường tức giận nói.

“Vâng, anh Cường, giờ em sẽ đi điều tra ngay!”

Tên tóc vàng nói xong thì lập tức cúp máy, vội sai người đi trích camera giám sát.

Lúc Dương Chấn đến 1602, người của tên tóc vàng đã tìm được chìa khoá, đang mở cửa phòng.

“Tần Nhã, em không sao chứ?”

Nhìn thấy Tần Nhã, Dương Chấn vội hỏi.

Mắt của Tần Nhã đã sưng húp lên, lậo tức nhào vào lòng Dương Chấn, vừa ôm anh vừa khóc, nói: “Em không sao, vì cứu em mà ba đã đẩy em vào phòng rồi khoá cửa lại, em không thể ra ngoài được!”

Tần Nhã khóc đến mức tê tâm liệt phế, nhìn thấy Dương Chấn như tìm thấy một chỗ dựa, cô bật khóc để trút nỗi ấm ức trong lòng ra ngoài.

Qua mắt mèo, cô nhìn thấy rõ cảnh tượng Tần Đại Quang bị đánh, nhưng cách một cánh cửa cô lại chẳng thể làm gì, trơ mắt nhìn người thân bị đánh tàn bạo, cô thật sự chịu không nổi.

Thấy Tần Nhã đau lòng bật khóc, ánh mắt Dương Chấn hiện lên sự lạnh lẽo, anh ôm chặt lấy cô, trịnh trọng nói: “Em yên tâm, bất kể là ai, anh cũng đều sẽ khiến chúng trả một cái giá thật đắt!”


“Là Vương Lộ Dao, người phụ nữ của nhà họ Trương, người phụ nữ đã đánh mẹ lần mà Tần Yên mời chúng ta ăn cơm.” Tần Nhã vội nói.

Dương Chấn híp mắt lại: “Được, anh biết rồi!”

Ánh mắt của anh vô cùng đáng sợ, trên người cũng toả ra hơi thở lạnh lẽo, nhiệt độ của căn phòng giống như vừa bị giảm đi mấy độ.

Chu Kim Hảo không khỏi run rẩy toàn thân, nhìn trạng thái này của Dương Chấn, tim cô ta đập “thình thịch thình thịch”.

“Vậy là được rồi, anh sẽ sắp xếp người đưa em đi bệnh viện chăm sóc ba trước, những chuyện còn lại giao cho anh xử lí!”

Dương Chấn nguôi giận, nhìn Tần Nhã nói.

Không đợi Tần Nhã đáp lời, anh đã quay sang nhìn Vương Cường đang run rẩy sợ hãi bên cạnh: “Đích thân ông đưa vợ tôi đến bệnh viện đi, nếu xảy ra chuyện gì tôi sẽ hỏi tội ông!”

“Vâng, cậu Dương yên tâm, đích thân tôi sẽ bảo vệ cho cô Tần!” Vương Cường run rẩy, vội đáp.

“Đi đi!”

Dương Chấn nhìn Tần Nhã nói.

Tần Nhã cũng đang lo lắng cho Tần Đại Quang, bèn đi cùng Vương Cường.

Bọn họ vừa xuống thang máy, tên tóc vàng đã chạy tới, vội báo cáo với Vương Cường: “Anh Cường, em đã điều tra ra rồi, hai người đó là người của nhà họ Hùng, ban nãy đã đi về phía nhà họ Hùng.”

Dương Chấn nhíu mày, không phải Tần Nhã người phụ nữ đó là người của nhà họ Trương sao?

Sao lại đến nhà họ Hùng?

“Cậu Dương, đây là anh em của tôi, Hoàng Vũ, hay tôi bảo nó đi theo cậu nhé?” Vương Cường cẩn thận hỏi.

Sắc mặt Dương Chấn lạnh lùng: “Đi theo tôi đến nhà họ Hùng!”


Nghe lời Dương Chấn nói, Hoàng Vũ sợ hãi, nhà họ Hùng là gia tộc hàng đầu của Giang Châu, địa vị chỉ đứng sau bốn gia tộc ở Giang Châu, Dương Chấn lại bảo muốn đưa anh ta đến nhà họ Hùng, không phải đi tìm chết sao?

Thấy Hoàng Vũ ngơ ra, Vương Cường vỗ vào đầu anh ta, tức giậ nói: “Cậu Dương bảo mày đi cùng cậu ấy đến nhà họ Hùng, mẹ nó mày còn ngơ ra đấy làm gì?”

Hoàng Vũ cẩn thận nhìn Dương Chấn đã đi xa, lo lắng hỏi: “Anh Cường, nhà họ Hùng mà em nói là một trong những gia tộc hàng đầu Giang Châu đó.”

“Đương nhiên là ông đây biết là nhà họ Hùng đó rồi, còn phí lời nữa thì cút đi cho ông!”

Vương Cường nghiến răng, nếu không phải Dương Chấn dặn dò ông ta phải đích thân bảo vệ Tần Nhã, ông ta đã đi theo Dương Chấn đến nhà họ Hùng rồi.

Cho đến giờ phút này, Hoàng Vũ mới ý thức được, người trẻ tuổi kia không hề đơn giản, nếu không Vương Cường đã không bắt anh ta đi theo nếu đã biết rõ là sẽ đi đến nhà họ Hùng rồi.

“Anh Cường, em hiểu rồi!”

Ánh mắt Hoàng Vũ tràn ngập vẻ kích động, anh ta biết, đây là cơ hội của anh ta.

“Mau cút đi! Lệnh của cậu Dương chính là lệnh của tao, không đúng, lệnh của cậu Dương, mày phải xem như thánh chỉ, cho dù có bảo mày đi chết, mày cũng không được phép do dự, đây là cơ hội của mày, hiểu chưa?”

Vương Cường nghiến răng nói, nếu không phải thời gian khẩn cấp, ông ta chắc chắn sẽ khiến Hoàng Vũ biết được sự ghê gớm của Dương Chấn.

“Anh Cường yên tâm, em nhất định sẽ không khiến anh thất vọng đâu!”

Hoàng Vũ nói xong, vội chạy theo Dương Chấn.

Vương Cường nhìn bóng lưng Dương Chấn, lẩm bẩm nói: “Từ nay về sau, e là Giang Châu sẽ không còn nhà họ Hùng nữa, dám đắc tội với cậu Dương, cũng xem như mấy người đen đủi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui