Chàng Rể Chiến Thần

Cơ thể to béo của Ngụy Tường run rẩy, cố nuốt những lời uy hiếp lại.

“Ngài Dương, vừa rồi là tôi không đúng, bây giờ tôi xin lỗi ngài, xin lỗi!”

Vừa rồi Ngụy Tường còn vô cùng kiêu căng, chợt giống như đổi thành một người khác, tự nhiên lại xin lỗi Dương Chấn.

Cho dù là Dương Chấn cũng hơi bối rối khi thấy ông ta đột nhiên thay đổi thái độ như vậy. Đây là bị dọa sợ sao?

Dương Chấn không để ý, nhìn Ngụy Tường với vẻ nghiền ngẫm. Con cháu bốn tộc Giang Châu quả nhiên không có một ai đơn giản.

“Ngài Dương, tôi không nói dối gì ngài. Lần này tôi tới tìm ngài cũng không phải vì tôi thích biệt thự này, mà có một nhân vật lớn nhìn trúng chỗ này.”

Ngụy Tường lộ vẻ đắn đo.

Thoạt nhìn ông ta không giống như đang nói dối, vậy chắc hẳn thật sự có người nhìn trúng biệt thự này.

Trong lòng Dương Chấn hiểu rõ, trước đây anh dặn Lạc Khải mua Vân Phong Chi Đỉnh. Bây giờ có người muốn chỗ này, nhà họ Ngụy thu xếp cho người tới thuyết phục, điều này chứng tỏ người muốn biệt thự này chắc chắn có lai lịch lớn.

“Có người nhìn trúng Vân Phong Chi Đỉnh thì liên quan gì đến tôi? Tôi không bán! Ông có thể cút!” Dương Chấn thản nhiên nói.

“Ngài Dương, dù sao ở đây cũng là biệt thự do nhà họ Ngụy tôi khai thác, cho dù ngài có quan hệ thân thiết với Lạc Khải nhưng địa vị của đối phương lớn hơn, bằng lòng trả cho thêm ba mươi tỷ ngoài giá ban đầu.”


Trong mắt Ngụy Tường hiện rõ vẻ không hài lòng, nhưng vẫn cố nén giận nói: “Hi vọng ngài Dương có thể nghĩ lại, đừng tự gây thêm những rắc rối không cần thiết cho mình.”

“Đây là biệt thự do tôi bỏ tiền ra mua, tài sản cũng đứng tên tôi. Tôi không cần biết ai khai thác chỗ này, đây vẫn là bất động sản của tôi. Chẳng lẽ có người thích thì tôi phải bán à?”

Dương Chấn cười lạnh. Anh không hiểu nổi logic của nhà họ Ngụy.

“Ngài Dương, ngài đừng quá đáng! Đối phương bằng lòng bù thêm cho ngài ba mươi tỷ, chẳng lẽ ngài còn không biết đủ sao? Đương nhiên, nếu ngài không có chỗ ở, tôi bằng lòng đứng ra tặng ngài một căn biệt thự khác dưới chân núi để bồi thường.”

Ngụy Tường cắn răng nói. Dưới chân núi Cửu Thành, cho dù là biệt thự bình thường nhất cũng phải hơn ba mươi tỷ.

Dương Chấn dần híp mắt lại. Xem ra địa vị của đối phương thật sự không nhỏ, không ngờ có thể khiến cho người của nhà họ Ngụy bỏ ra giá lớn như vậy để mua biệt thự này.

“Ông không hiểu lời tôi nói à? Hay là không nghe được? Có cần tôi làm cho ông nghe rõ hơn không?”

Dương Chấn híp mắt nói. Thoạt nghe như Ngụy Tường đang khuyên, nhưng trước sau đều tỏ ra cao ngạo. Điều này làm anh rất khó chịu.

“Dương Chấn! Cậu đừng tưởng mình quen biết Lạc Khải thì có thể ngang ngược ở Giang Châu. Bây giờ tập đoàn Nhạn Thần đã tách ra khỏi gia tộc Vũ Văn, lại có gì đáng sợ chứ?”

Ngụy Tường tức giận nói: “Đừng nói là một người chịu trách nhiệm về chi nhánh công ty, ở trước mặt nhà họ Ngụy tôi, Lạc Khải chẳng là cái quái gì. Nếu cậu nghĩ có ông ta làm chỗ dựa của cậu là cậu có thể muốn làm gì thì làm, vậy thì sai rồi!”

Trong lòng Dương Chấn thầm than thở. Trước đây khi tập đoàn Nhạn Thần phát triển nhất, thậm chí chỉ là một người quản lý chi nhánh cũng có thể khiến gia tộc đứng đầu ở địa phương phải cẩn thận ứng phó.


Bây giờ, sau khi tin tức tập đoàn Nhạn Thần rời khỏi gia tộc Vũ Văn dần được truyền ra, ngay cả địa phương Giang Châu nhỏ bé này cũng không có ai coi trọng nữa.

Theo bọn họ thấy, bây giờ tập đoàn Nhạn Thần chỉ có thể là một con mèo bệnh!

Dương Chấn không giận mà bật cười: “Ông thật sự cho rằng tôi dựa vào Lạc Khải mới tự tin như vậy à?”

“Chẳng lẽ không đúng à?”

Ngụy Tường cười lạnh nói: “Cậu có lai lịch thế nào, nhà họ Ngụy tôi sớm đã biết rõ như lòng bàn tay. Cậu chẳng qua chỉ là một thằng ở rể cho gia tộc đã xuống dốc. Nếu không phải Lạc Khải để ý tới vợ cậu, cậu thật sự tưởng mình là bạn của Lạc Khải sao?”

Dương Chấn híp mắt nhìn Ngụy Tường. Xem ra có rất nhiều người đều cho rằng mình quen biết Lạc Khải là nhờ Tần Nhã.

“Trước ông, người nhà họ Quan cũng kiêu căng như vậy, nhưng chẳng mấy chốc nhà họ Quan đã lặng lẽ bị phá hủy. Bây giờ người nhà họ Ngụy cũng lớn lối như thế. Ông nói xem, liệu một ngày nào đó, nhà họ Ngụy có thể cũng bước theo vết xe đổ của nhà họ Quan không?” Dương Chấn cười híp mắt nói.

Chuyện xảy ra ở nhà họ Quan tối qua còn chưa truyền ra ngoài, cho dù là nhà họ Ngụy cũng không biết.

Lúc này Ngụy Tường chợt nghe Dương Chấn nói nhà họ Quan bị phá hủy, ông ta cười giễu cợt: “Thật đúng là người không biết thì không sợ. Cho dù nhà họ Quan không mạnh bằng nhà họ Ngụy tôi nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. Cho dù là gia đình quyền quý đứng đầu tỉnh cũng làm gì có ai dám phá hủy nhà họ Quan?”

“Hôm nay tâm trạng của tôi không tệ mới kiên trì nói nhiều với ông như vậy. Bây giờ, ông có thể lăn!” Dương Chấn đột nhiên nói.


“Cậu còn chưa biết ai nhìn trúng biệt thự này đã muốn từ chối sao?” Ngụy Tường tức giận nói.

“Cút ra khỏi đây trong vòng mười giây! Bằng không hãy ở lại đây mãi mãi đi!”

Trên người Dương Chấn như tỏa ra hơi lạnh.

Nếu không phải Tần Nhã còn ở đây, chỉ riêng việc Ngụy Tường dám xông vào địa bàn của anh, anh cũng có đủ lý do để giết chết ông ta rồi.

Sắc mặt Ngụy Tường cực kỳ khó coi. Ông ta lớn như vậy, còn chưa từng có ai đánh ông ta, cũng không có ai dám uy hiếp ông ta. Dương Chấn vẫn là người đầu tiên.

“Nếu cậu đã không muốn chuyển nhượng, chờ người kia tìm tới cửa, xem cậu còn có thể lớn lối như vậy không.”

Ngụy Tường ném lại một câu rồi xoay người lên xe.

Chờ ông ta dẫn người đi rồi, Sâm Ba mở miệng nói: “Anh Chấn, anh cứ thả cho bọn chúng đi như vậy sao?”

“Nếu không thì sao?” Dương Chấn nghi ngờ.

“Ít nhất phải biết rõ là ai muốn biệt thự này đã. Chẳng phải tổ tiên Cửu Châu các anh có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng à? Bây giờ thậm chí còn không biết kẻ địch là ai, chúng ta sẽ rất bị động.”

Sâm Ba học ngôn ngữ Cửu Châu rất tốt, thỉnh thoảng còn có thể nói được vài câu cao dao tục ngữ.

Dương Chấn chợt cười, lập tức lộ vẻ cuồng ngạo: “Thiên hạ này có mấy người xứng làm kẻ địch của tôi?”


Sâm Ba sửng sốt khi cảm nhận được sự cuồng ngạo trên người Dương Chấn, sau đó chợt hiểu ra, Dương Chấn căn bản không để mắt tới người mà Ngụy Tường đã nói.

“Dương Chấn, anh không sao chứ?”

Tần Nhã và Tần Yên thấy Ngụy Tường dẫn người đi rồi, hai cô vội vàng xông tới.

Dương Chấn mỉm cười: “Yên tâm, tôi có thể có chuyện gì chứ?”

Anh nói xong lại nhìn về phía Tần Yên hỏi: “Biệt thự mới này cũng không tệ nhỉ? Em đã chọn phòng xong chưa?”

“Anh rể, anh quả thật quá khiêm tốn rồi. Anh có biệt thự lớn tuyệt như vậy, còn bằng lòng chịu uất ức ở nhà cũ với bọn em.”

Nhắc tới căn nhà, trên mặt Tần Yên có phần không hài lòng, kích động nói: “Em đã nói rồi, chị lấy anh mới là hạnh phúc nhất!”

Tần Nhã kín đáo đẩy Tần Yên đang nắm lấy cánh tay Dương Chấn ra, giả vờ tức giận: “Biệt thự lớn cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, mỗi ngày thu dọn cũng tốn bao nhiêu thời gian.”

Dương Chấn nhìn thấy chút động tác nhỏ của cô, trong lòng chợt thấy hơi buồn cười. Tần Nhã thậm chí ghen với cả em gái mình.

Tần Yên không chú ý tới tâm tư này của chị, mặt mày hớn hở nói: “Chị, cái này không tính là chuyện gì lớn. Chờ tháng sau em nhận được tiền lương sẽ thuê người phục vụ, coi như trả tiền thuê nhà cho anh rể. Anh rể, anh sẽ không thu tiền thuê nhà của em nữa chứ?”

“Đương nhiên là không rồi!” Dương Chấn mỉm cười nói.

Cùng lúc đó, Ngụy Tường mới ra khỏi Vân Phong Chi Đỉnh đã gọi điện thoại, dè dặt nói: “Cậu Mạnh, thật xin lỗi, tôi không thể làm được chuyện ngài đã căn dặn, xin ngài cứ trách phạt!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui