CHương 991:
“Mày dám động đến tao, mấy người Vương Đông Sơn sẽ phải chết”
Cung Tố Cầm ngoài mạnh trong yếu nói.
Diệp Phi cười nhạt, bên trong tròng mắt dường như có một ngọn lửa đang cháy lên.
Hận đến mức tận cùng!
Ngón tay anh vung lên.
Miêu Phong Lang quay trở lại búng tay một cái, đầu ngón †ay phun ra một con thiêu thân màu đỏ, dưới ánh mắt hoảng sợ của Cung Tố Cầm, thiêu thân chui vào trong lỗ mũi Cung Tố Cầm.
“Ap”
Cả người Cung Tố Cầm đau xót: “Mày làm gì tao vậy?”
Giây tiếp theo cô ta đã thảm thiết ngã xuống, điên cuồng lăn lộn, đau đớn gào rống, giống như đã chịu khổ hình ở địa ngục…
“Để cô sống thêm một ngày để cho cô làm tận mắt nhìn thấy, Mộ Dung Tam Thiên và Mộ Dung Phi Hùng…”
“Chết như thế nào!”
Diệp Phi bình tĩnh nói.
“Người đâu, chuẩn bị xe đến Chấp Pháp Đường!”
“Rù!” Ba chiếc xe gào thét chạy về phía liên đoàn võ thuật Nam Lăng.
Xe chạy như bay, Diệp Phi hỏi được một dãy số từ trong miệng Cung Tố Cầm, sau đó khuôn mặt lạnh lẽo gọi qua.
Điện thoại rất nhanh đã bắt máy, lập tức truyền đến tiếng nhạc rock and roll xa hoa đồi trụy, sau đó một giọng nói khàn khàn truyền tới: “Cung Tố Cầm, gọi điện thoại cho tôi làm gì”
Không thấy được ông đây đang làm gì à?”
Đối phương rất không kiên nhẫn: “Tìm được Diệp Phi thì trực tiếp cho vào thủy lao, đừng quấy rầy tôi nữa”
“Mộ Dung Phi Hùng, tôi là Diệp Phil”
Giọng nói Diệp Phi lạnh nhạt: “Tôi gọi cuộc điện thoại chỉ muốn nói một chuyện, nếu Vương Thơ Viện có việc gì, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết”
“Diệp Phi?”
Mộ Dung Phi Hùng ngẩn ra, bất ngờ vì người nói chuyện là Diệp Phi, sau đó cười lạnh một tiếng: “Phế vật, mạng mình khó mà giữ được thì còn đe dọa ai?”
Diệp Phi lạnh lùng nói: “Tao nhắc nhở lại lần nữa, mày dám chạm vào Vương Thơ Viện, tao nhất định sẽ làm mày hối hận khi sống trên đời này”
Mộ Dung Phi Hùng không để bụng: “Chậc chậc, Diệp phế vật, trâu đấy, bị Miyamoto đánh cho tàn phế rồi mà vẫn cứng đầu như vậy?”
“Nếu mày thật sự có bản lĩnh thì sao liên đoàn võ thuật Nam Lăng lại bị tao chiếm? Sao mấy người Tiết Như Ý lại bị †ao nhốt vào thủy lao?”
Anh ta cười dữ tợn kích thích Diệp Phi: “Tao nói cho mày biết, Vương Thơ Viện đang ở bên cạnh, đợi lát nữa hát xong, †ao nhất định sẽ yêu thương cô ta”
Anh không biết Cung Tố Cầm có hoàn thành nhiệm vụ không, nhưng đối với anh ta mà nói thì Diệp Phi không hề có lực sát thương, muộn nhất thì chiều ngày mai sẽ đầu rơi xuống đất thôi.
Diệp Phi nhàn nhạt mở miệng: “Mày sẽ hối hận.
”
“Hối hận à, buồn cười quá, Diệp Phi, mày cho rằng bây giờ liên đoàn võ thuật Nam lăng vẫn liên đoàn võ thuật của mày sao?”
Một tiếng cười của phụ nữ vang lên, Mộ Dung Phi Hùng không chút khách sáo đả kích Diệp Phi: “Mày sai rồi!”
“Bây giờ là Mộ Dung Phi Hùng của tôi”
Mộ Dung Phi Hùng đùa nghịch điện thoại rồi nói một tiếng: “Nói con đàn bà kia kêu vài tiếng đi”
“AI” Diệp Phi rất nhanh đã nghe được tiếng thét chói tai vì bị đánh của Vương Thơ Viện.
Tiếng hét mang theo chút tuyệt vọng, đau khổ, còn có một tia mê ly, dường như không rõ bản thân đang làm gì.
Cung Tố Cầm thoải mái một trận, muốn nhìn Diệp Phi tức nghẹn: “Tao vừa uống thuốc, khoảng mười lăm phút sau sẽ phát tác”
“Đến lúc đó tao sẽ dùng Vương Thơ Viện để phát tiết, mày yên tâm, tao sẽ ghi lại cảnh tao yêu thương Vương Thơ Viện thế nào để tặng mày xem”
“Chờ tao chơi chán rồi, Tiết Như Ý, Hoàng Thiên Kiều, tao cũng sẽ thương các cô ta, đúng rồi, nghe nói mày còn có một vợ trước xinh đẹp như hoa à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...