Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 931:
“Chú không còn mặt mũi đối diện với cháu, không còn mặt mũi nhìn Mạt, đối mặt với bố mẹ cháu”
“Chú cũng xin lệp Đường…”
“Vậy nên kết thúc, chính là kết cục tốt nhất của chú”
Lý Đại Dũng nở một nụ cười thanh thản, sau đó đâm thẳng một kiếm.
Vừa nhanh vừa hiểm! Diệp Phi vô thức la lớn: “Chú Dũng!”
Anh đưa tay ra chụp lại nhưng mà đã quá trễ.
Thanh kiếm gãy đã đâm vào tim.
Một dòng máu tươi bắn ra, thần tiên cũng không cứu được.
Lý Đại Dũng rùng mình một cái, hơi thở dần dần biến mất: “Diệp Đường không hề bất công với tôi, là do hai mươi mấy năm trước tôi đã sai lâm, vứt bỏ đi một đứa trẻ, lại dùng một đứa trẻ khác để đổi lại…”
“Tôi xin lỗi Diệp Đường, xin lỗi Diệp môn chủ…”
“Chú Dũng” Thấy Lý Đại Dũng chết rồi, trong lòng Diệp Phi vô cùng đau đớn, rất muốn hét lên nhưng mà lại không biết làm thế nào để phát tiết.
Anh không hiểu về khúc mắc giữa Lý Đại Dũng và Diệp Đường, cũng không hiểu sự thay đổi mười mấy năm nay, anh chỉ biết là một người rất tốt với mình đã chết.
Diệp Phi rất đau lòng.
Chỉ là anh biết rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, bản thân không thể tiếp tục đau lòng, anh lấy điện thoại ra gọi đi.
Không bao lâu sau Chu Tĩnh Nhi dẫn theo người thân cận đến.
Diệp Phi tóm tắt qua chuyện Miyamoto hạ độc và đánh lén một lượt, chỉ là thay đổi chuyện cái chết của Lý Đại Dũng, chỉ nói là vì ông ta cản kiếm cho mình mà chết.
Ánh mắt Chu Tĩnh Nhi nghiêm khắc, chỉ cần liếc nhìn qua là đã biết Lý Đại Dũng tự sát, nhưng mà cô cũng không nói gì nhiều, sắp xếp người xử lý theo như lời của Diệp Phi.
Cô còn gọi xe cứu thương đến đưa Diệp Phi đến bệnh viện.
Diệp Phi lắc đầu từ chối, tự khám và chữa cho mình một lượt, sau khi đã khống chế được vết thương thì mới từ từ dùng Bạch Mang chữa cho bản thân.
Không đến mười phút sau, tinh thần của Diệp Phi đã hồi phục được một nửa.
Trong lúc Chu Tĩnh Nhi xử lý dấu vết thì Diệp Phi cầm điện thoại di động trốn trong một chiếc xe, anh gọi điện cho Mặc.
Thiên Hùng báo về chuyện mà mình biết về Lý Đại Dũng.
Dù là chuyện về thân phận Thiên Lang của Lý Đại Dũng hay là đứa bé trong câu nói cuối cùng của ông ta thì Diệp Phi đều nói cho Mặc Thiên Hùng biết.
Sau khi nói xong, Diệp Phi cũng không đợi Mặc Thiên Hùng trả lời đã cúp máy, điện thoại khẩn cấp của Giang Hoành Độ gọi đến.
Diệp Phi hắng giọng: “Tìm được Đường Kỳ Kỳ chưa?”
“Cậu Diệp, tôi xem hình một lần là đã nhận ra được vị trí của con thuyền, chúng tôi đã tìm được cô Đường Kỳ Kỳ”
Giang Hoành Độ lập tức báo cáo với Diệp Phi: “Tới kịp thời nên Lăng Thiên Thủy vẫn chưa có cơ hội ra tay”
“Cô ra cũng đã đi sớm hơn mười mấy giây, nếu không…cũng đã bị tôi bắt được rồi”
Nghe thấy Đường Kỳ Kỳ không sao, Diệp Phi thở phào một hơi: “Bây giờ người đang ở đâu?”
“Ở bến tàu Phong Lăng”
Giang Hoành Độ gửi cho Diệp Phi một vị trí: “Cô Đường không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà bị thương, vẫn đang hôn mê, tôi đang để bác sĩ kiểm tra cho cô Trong lòng Diệp Phi căng thẳng: “Tôi lập tức đến ngay”
Rõ ràng anh nhìn thấy Lăng Thiên Thủy đập đầu Đường Kỳ Kỳ vào lan can, lo lắng rằng đầu cô sẽ bị thương nặng nên lập tức thay quần áo đến bến tàu.
Trong lúc đó Diệp Phi định gọi điện thoại báo cho Đường Nhược Tuyết biết, nhưng mà suy nghĩ một lát lại bỏ đi suy nghĩ này, vẫn là xem thử tình hình của Đường Kỳ Kỳ trước rồi báo sau thì hơn.
Chưa đầy hai mươi phút sau thì Diệp Phi đã xuất hiện ở bến tàu Phong Lăng.
Lúc này trời đã sập tối nhưng mà vẫn nhìn rõ mọi vật xung quanh, ngoại trừ đèn hai bên đường sáng rực rỡ thì hơn hai mươi con thuyền ngoài khơi cũng đã sáng đèn.
Trong đó có một du thuyền đang không ngừng náo loạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...