Chương 920:
Sau khi Diệp Phi tạm biệt Mặc Thiên Hùng thì đưa Tống Hồng Nhan về nhà, đang định gọi xe quay về biệt thự Phi Long thì điện thoại di động rung lên.
Anh đảo mắt qua dãy số, hơi ngẩn ra, Lý Mạt Mạt.
Diệp Phi nghe máy, giọng nói yếu ớt của Lý Mạt Mạt nhanh chóng truyền đến: “Diệp Phi… Diệp Phi… Mau… đến cứu chúng tôi…
“Tất cả chúng tôi đều trúng độc.
”
Tất cả trúng độc?
Đầu tiên Diệp Phi sửng sốt, tê rần hết da đầu, không biết tại sao cả nhà Lý Đại Dũng lại trúng độc.
Chỉ là đang muốn hỏi cho rõ thì chỉ nghe được tiếng Lý Mạt Mạt thầm thì, nói năng ngắt quãng, rõ ràng là rất đau đớn.
Diệp Phi nhận ra được là tiếng đau bụng.
Anh không nói gì thêm, lập tức để tài xế chở đến biệt thự Thiên Nga.
Nửa giờ sau, xe taxi dừng trước biệt thự, Diệp Phi để lại ba trăm ngàn rồi lao vào trong: “Chú Dũng, chú Dũng, mọi người làm sao vậy?”
Không có ai trả lời.
Diệp Phi xoay người bật đèn trong phòng khách khiến cho xung quanh trở nên sáng hơn, rất nhanh thì đã nhận ra là trên bàn trong phòng khách có năm người đang năm.
Cả ba người nhà Lý Đại Dũng, còn có cha mẹ vợ của ông ấy, ai nấy đều da dẻ tím tái, lỗ mũi chảy máu, không hề nhúc nhích.
Tình hình nhìn không quá lạc quan.
“Sao lại như vậy được?”
Trong lòng Diệp Phi hốt hoảng, xông lên kiểm tra cho cả nhà Lý Đại Dũng, nhanh chóng phát hiện ra là bọn họ bị trúng một loại Âm Hàn chỉ độc.
Độc như bông tuyết, lạnh lẽo thấu xương.
Loại độc Hoa Tuyết này rất chậm cũng lại không dồn nén về phía lục phủ ngũ tạng.
Điều này cho thấy cả nhà Lý Đại Dũng không phải trúng độc do ngộ độc thức ăn mà là bị bỏ độc, nếu không cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy.
“Ọc!” Lúc này cả người Lý Đại Dũng run lên, sau đó nôn ra một ngụm máu tươi.
Mặt lại đen thêm hai phần.
Mí mắt Diệp Phi nhảy lên, vội vàng móc năm viên Thất Tinh Tục Mệnh Đan ra dùng nước ấm cho Lý Đại Dũng uống vào.
“Phụt!” Vừa mới uống thuốc vào, Lý Đại Dũng bỗng nhiên kêu lên một tiếng, cơ thể co quắp run rẩy, lại há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Sau đó thì bắt đầu thở một cách dồn dập.
“Chú Dũng, chú Dũng!”
Diệp Phi thấy mọi thứ bỗng chốc thay đổi, gầm nhẹ một tiếng, sợ đến suýt vỡ mật.
Tại sao lại như vậy chứ?
Anh lại nắm lấy cổ tay của Lý Đại Dũng bắt mạch, khiếp sợ nhận ra sau khi uống thuốc thì bỗng nhiên độc trong người Lý Đại Dũng dồn tấn công về phía tim.
Trái tim vốn thuộc hỏa, là nơi nhạy cảm và sợ độc nhất, cộng thêm việc thất tinh tục mệnh đan bảo vệ trái tim, đáng nhé hàn độc phải lan tràn chậm chạp hơn mới đúng.
Kết quả thế nào lại tấn công trái tim như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đấy là chuyện mà Diệp Phi hoàn toàn không có sự chuẩn bị, trong lòng cũng ý thức được nghiêm trọng rằng hàn độc cứ như là có suy nghĩ riêng vậy, hiển nhiên là có người đã nghiên cứu trước về thất tinh tục mệnh đan của anh.
Chỉ là trước mắt không phải là lúc cân nhắc những điều này.
Nếu như là để hàn độc tấn công trái tim thì Lý Đại Dũng sẽ chắc chắn phải chết, cho dù là thần tiên cũng không thể cứu sống được.
Anh muốn dùng đá sinh tử để chữa cho Lý Đại Dũng, nhưng lại nhận ra rằng tất cả dùng hết cho Mặc Đóa Đóa.
Diệp Phi chỉ có thể lấy châm bạc ra để cứu chữa cho Lý Đại Dũng.
Hơn mười tấm da châm bạc, dưới sự điều khiển của Diệp Phi, châm bạc rung động, trên người Lý Đại Dũng xuất hiện bảy đường dây màu đỏ.
Dây đỏ này từ từ lan tràn, cuối cùng tất cả đều chảy về phía đan điền.
Diệp Phi lấy ra một cây châm thấy máu, ngón tay đâm nhanh, đâm vào hai gân xanh trên người bệnh nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...