Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 883:
Lúc này có mấy chiếc xe Mercedes Benz lái tới, cửa xe mở ra, có hơn mười vệ sĩ của Đường thị lên đạn chui xuống xe, sau đó vây quanh mấy người kia.
“Mặc kệ các người là ai, tấn công cảnh sát chính là tội lớn”
Một người đàn ông mặt chữ điền lên tiếng khiển trách: “Chúng tôi muốn bắt người hành hung!”
“Người các người muốn bắt chính là anh ta!”
Diệp Phi làm lơ những họng súng chỉ vào mình, ngón tay chỉ vào người đàn ông mũi ưng rồi cười nói: “Anh ta chính là tội phạm các người muốn tìm, các người thử xem lòng bàn tay của anh ta có phải có độc phấn không?”
Sau đó nhìn người phụ nữ mặc đồng phục rồi nói thêm: “Hơn nữa người phụ nữ này cũng rất có thể là đồng bọn của anh ta”
“Với kỹ thuật và năng lực của các người, có thể rất dễ dàng tra ra độc phấn là của ai”
Anh còn dùng một chân đẩy bao tay của mũi ưng ra.
Phía sau keo giấy quả nhiên có giấu một bao bột phấn.
Trong túi tiền của người phụ nữ mặc đồng phục cũng rớt ra một túi hàng cấm.
Trọng lượng đủ để ăn một viên đạn.
Đường Nhược Tuyết thầm nói Trịnh Tuấn Khanh thật sự quá độc ác.
Chuyện vu oan hãm hại này tuy rằng rất máu chó, nhưng chỉ cần bị bọn họ bỏ được thuốc cấm, chỉ cần thuốc cấm rớt vào trong xe, Diệp Phi sẽ gặp phiền toái.
Sắc mặt người đàn ông mặt chữ điền thay đổi, sau đó quát chói tai một tiếng: “Chúng tôi sẽ điều tra rõ chuyện này, nhưng hiện tại anh cần phải phối hợp đi một chuyến với chúng tôi: “Nếu không chúng tôi sẽ xếp anh vào phần tử nguy hiểi Hắn ta nghiêng đầu với cấp dưới: “Đi, bắt lấy bọn họ đi”
“Đi cùng mấy người một chuyến đương nhiên không thành vấn đề, chỉ là cô Đường và cô Cao vô tội”
Diệp Phi rất thong dong: “Mong các người thả các cô ấy ra”
Đường Nhược Tuyết theo bản năng lên tiếng: “Diệp Phil”
Diệp Phi nhẹ nhàng lắc đầu: “Em và Cao Tĩnh về trước đi”
Diệp Phi không muốn xung đột cùng người đang thi hành pháp luật trước mọi người, nếu không thì cho dù có lí do gì cũng không có cách nào thoát tội.
“Là tôi ra tay đánh người”
Diệp Phi lại nhìn phía người mặt chữ điền: “Bắt tôi là đủ rồi”
Người đàn ông mặt chữ điền không cam lòng khế nhíu mày, nhưng thấy nhóm vệ sĩ của Đường thị thì lại gật đầu: “Nhường đường để tổng giám đốc Đường rời đi”
Đường Nhược Tuyết lo lắng nhìn Diệp Phi một cái, cuối cùng cắn môi chui vào trong xe rời đi.
Cô tin Diệp Phi có thể giải quyết được chuyện này, cô ở lại có khi lại thành trói buộc.
Đường Nhược Tuyết rất nhanh đã biến mất.
Diệp Phi phủi phủi quần áo rồi chui vào xe cảnh sát.
“Đi” Người có mặt chữ điền vung tay lên, dẫn theo vài người áp giải Diệp Phi rời đi.
“Đùng!” Phía xa vang lên một tiếng sấm sét.
Trời sắp mưa…
“Hú!” Trong làn gió lành của buổi hoàng hôn, chiếc xe cảnh sát nhanh chóng lao đi.
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự kiểu cũ ở vùng ngoại ô.
Biệt thự đã bị bỏ hoang từ lâu, cỏ dại mọc rậm rạp, cửa ra vào mở toang, trông giống như một cái miệng đầy máu của một con thú hoang đang há to.
“Xuống xe!”
Người đàn ông mặt chữ điền bảo cấp dưới của mình dừng xe lại, sau đó mở cửa xe ra, ra hiệu cho Diệp Phi xuống khỏi xe.
Diệp Phi không hề có động tác gì, anh chỉ cười nhạt một tiếng, hỏi: “Hình như nơi này không phải Cục cảnh sát ấy nhỉ?”
“Nơi này là một cứ điểm của chúng tôi, chuyên môn dùng để điều tra các phần tử nguy hiểm”
Sắc mặt người đàn ông chữ điền tối sầm xuống: “Cũng chính là loại người như cậu.
”
Diệp Phi gần như đã ngồi lì trên ghế không nhúc nhích: “Tôi không muốn xuống xe”
“Cậu đừng nên gây sự ở đây, nếu không thì lại phải nếm mùi đau khổ đấy”
Người đàn ông mặt chữ điền lại nói thêm một câu: “Ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi đi, nhanh chóng làm rõ ràng mọi chuyện, cậu ổn, tôi ổn, mọi người cùng vui”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...