Chàng Rể Bác Sĩ


Chương 857:
 
“Tôi chạy đến đối diện chờ một lúc, không nhìn thấy bóng dáng của đám người Hắc Lang, gọi điện thoại cho bọn họ cũng không có ai nghe, sau đó lại thấy xe cảnh sát tới”
 
“Tôi lo tôi bị Diệp Phi bắt lại, nên không ở lại nghe ngóng tin tức nữa, vội vàng chạy về báo cáo với hội trưởng Lăng”
 
“Sợ là nhóm người Hắc Lang bọn họ lành ít dữ nhiều”
 
Đến giờ Viện trưởng Hoàng cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra trong biệt thự, sao vài trăm người lại không có chút tiếng động gì, nhưng chắc chắn là đã gặp chuyện không may.

 
Ông ta hơi hối hận mình đã không ở lại xem xét thêm.

 
Nhưng trong lòng ông ta cũng hiểu, nhìn nhiều thêm một cái thì mình sẽ ngã xuống như Hắc Lang.

 
Tiếng kêu thảm của đám Hắc Lang bọn họ quá đáng sợ.

 
“Cút, một đám vô dụng!”
 
Gương mặt xinh đẹp của Lăng Thiên Thủy như sương, lại đạp bay viện trưởng Hoàng.

 
Sau đó, cô ta nhìn về phía cô gái lạnh lùng đeo đao: “Đao cúc uống máu, không thể vãng sinh!”
 

“Yukiko, tiễn Diệp Phi một đoạn đường đi”
 
Sáng ngày hôm sau, sau khi đám Hắc Lang toàn bộ bị tiêu diệt, chín rưỡi, trong tập đoàn Hi Phượng chi nhánh Nam Lăng, văn phòng giám đốc.

 
Văn phòng sạch sẽ phong cách, sàn nhà lát đá cẩm thạch bóng loáng.

 
Gần cửa sổ có mấy chậu cây xương rồng cảnh ngụ ý ngoan cường.

 
Trước nay Đường Nhược Tuyết vẫn thích sạch sẽ gọn gàng nhưng lại không thiếu sức sống, cô đang khoanh tay nhìn cầu lớn Nam Lăng ngoài cửa sổ miên man suy nghĩ.

 
Sức chèn ép của nhà họ Trịnh vừa nhanh vừa mạnh hơn cô nghĩ.

 
Từ tối hôm qua đến bây giờ, cũng đã mười hai giờ, toàn bộ ba mươi sáu hợp đồng công ty đều đã bị đơn phương chấm dứt.

 
Khách hàng thà đồng ý bồi thường phí vi phạm hợp đồng kếch xù cũng không muốn hợp tác nữa.

 
Mặc dù không có chứng cứ Trịnh Tuấn Khanh giở trò, nhưng Đường Nhược Tuyết biết là do anh ta đang ngáng chân.

 
Đây là một đòn mạnh mẽ đánh vào chuyện kinh doanh của tập đoàn Hi Phượng, khiến nhân viên công ty lo lắng, càng làm cho Đường Nhược Tuyết bị người trong dòng họ chất vấn.


 
“Vù! Một cơn gió lạnh ẩm ướt thổi vào, văn phòng thêm mát rượi.

 
Đường Nhược Tuyết vuốt tóc lấy lại tinh thần, sau đó mở tài liệu xem hạng mục cạnh tranh núi Vân Đỉnh.

 
Nghĩ đến việc có thể lấy được núi Vân Đỉnh để bố vui, Đường Nhược Tuyết tạm thời không để ý tới mấy chuyện phiền lòng.

 
“Giám đốc Tuyết, kiện hàng của cô!”
 
Lúc này, cửa phòng được người nhẹ nhàng gõ, thư ký Cao Tính đưa một kiện hàng cho Đường Nhược Tuyết.

 
“Được rồi, cảm ơn cô”
 
Đường Nhược Tuyết nhận kiện hàng, thuận tiện liếc nhìn.

 
Bên ngoài kiện hàng viết Ủy ban đấu giá từ thiện, Đường Nhược Tuyết tưởng tư liệu cạnh tranh nên bèn dừng chuột.

 
Mở ra xem, cô lập tức hét lên một tiếng “AI”, sau đó cô che miệng, ánh mắt sợ hãi và phẫn nộ.

 
Trong hộp đựng một con thỏ trắng nhỏ.

 
Nhưng thỏ trắng nhỏ bị xé ngực mổ bụng, đôi mắt lồi ra rất đáng sợ.

 
Bên cạnh đặt một con dao, trên dao còn dính máu tươi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui