Chàng Rể Bác Sĩ


Chương 814:
 
Bình thường ông ta không thấy Tống Vạn Tam luyện võ, thỉnh thoảng còn bị cảm lạnh, bộ dạng yếu đuối khiến cho người ta có cảm giác lúc nào cũng có thể ngã xuống.

 
Kết quả, Tống Vạn Tam lại giả bệnh.

 
Tống Kim Ngọc đột nhiên cảm thấy bố mình thật lạ lãm.

 
Sắc mặt Tống Kim Ngọc tái nhợt, buồn bã cười một tiếng: “Xem ra bố vẫn luôn đề phòng con.


 
Tống Vạn Tam lắc đầu: Không phải đề phòng con, mà là xã hội quá tàn khốc, bố đã quen dùng thủ đoạn rồi.


 
Gia nghiệp lớn như vậy, mấy đời phú quý, không có tâm tư thì chỉ sợ chẳng còn cái gì.

 
Tống Kim Ngọc gật đầu: “Thật ra con là người mà bố coi trọng nhất, muốn cho con nối nghiệp, từ nhỏ con đã theo bố chịu khổ, giao gia sản cho rồi, bố lại cho con bài học con nhất định sẽ giữ được”
 
“Chỉ là con không nên bị Miêu Phượng Hoàng mê hoặc, càng không nên vì cô ta mà đối phó với bố”
 
Ánh mắt Tống Kim Ngọc dịu lại: “Con sai rồi, có điều con không hối hận, vì cô ấy, con nguyện hi sinh tất cả, bao gồm cả con và bố”
 
“Bố có thể cho con một cơ hội sống bình yên nốt quãng đời còn lại.



 
Tống Vạn Tam nhìn chằm chăm Tống Kim Ngọc, nhẹ nhàng nói: “Đồ trong tay Miêu Phượng Hoàng đâu?”
 
Tống Kim Ngọc nghe vậy thì cơ thể run lên, sau đó nhìn bố mình cười một tiếng: “Thì ra ba mươi năm trước cũng là ván bài do bố làm…” Diệp Phi đang ngồi xổm trên mặt đất châm cứu cho người trúng độc, nghe được lời này thì động tác hơi khựng lại, sau đó khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, tiếp tục cứu người.

 
Thấy Diệp Phi cứu người đầu tiên, không chỉ có đám người Hoa Thanh Phong gật đầu mà ngay cả Chu Trường Sinh cũng mỉm cười ca ngợi.

 
Lúc này, Tống Kim Ngọc lại cười khổ: “Bố vẫn luôn nhớ tới Cửu…”
 
Tống Vạn Tam ngắt lời: “Con không đền bù thì sao giải thích với em trai và em gái của con?”
 
“Đây chính là giải thích”
 
Tống Kim Ngọc đột nhiên chuyển họng súng, nhét vào miệng mình bóp cò.

 
Tiếng súng vang lên, đầu Tống Kim Ngọc nở hoa.

 
Ông ta dùng phương thức đơn giản nhất, thô bạo nhất để chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.

 
Đám người kêu lên một trận sợ hãi, khung cảnh trở nên hỗn loạn.

 
Tống Vạn Tam hơi nhắm mắt lại, vẻ mặt phức tạp.


 
Diệp Phi tiến tới xem xét, nhẹ nhàng lắc đầu, Tống Kim Ngọc không cứu nổi.

 
“Bố, anh cả!”
 
“Ông ngoại, bác!”
 
Khi Tống Kim Ngọc nằm thẳng tắp dưới đất, mẹ Tống và Tống Hồng Nhan cũng xông tới.

 
Mặc dù tình hình hôm nay đã được khống chế, còn giết được Miêu Phượng Hoàng, những nhà họ Tống cũng bị chết và thương nặng hơn trăm người.

 
Cho nên, con cháu nhà họ Tống đều trân trọng mạng sống sau tai nạn này… Mấy người Chu Trường Sinh cũng đến chúc mừng Tống Vạn Tam.

 
Diệp Phi không tham gia náo nhiệt, anh quan sát cổng, sau đó chạy ra ngoài.

 
Anh đột nhiên phát hiện không thấy Bạch U đâu… Ra tới ngoài, Diệp Phi khế hít mũi, lập tức lần theo một mùi hương.

 
Mùi trên cơ thể Bạch U cực kỳ khác biệt.

 
Diệp Phi dùng tốc độ nhanh nhất, chuyển qua bảy tám tòa kiến trúc, lại xuyên qua một con đường đá nhỏ, sau đó đi vào một căn phòng, rồi ra bằng cửa sau.

 
Không bao lâu, Diệp Phi đi tới một sân nhỏ ở nhà họ Tống.

 
Nơi này xem như chân núi, là nơi ở của người hầu và vệ sĩ.

 
Diệp Phi yên lặng đứng ở của.

 
“Trách Trách!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui