Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 788:
Tống Hàm Tu nhìn chằm chằm vào Đường Như Tuyết rồi lên tiến: “Cô Đường, đây là việc của Nam Lăng, cũng là chuyện của nhà họ Tống, cô nhúng tay vào như thế này thì không hợp quy tắc cho lắm”
Đường Như Tuyết chỉ cười nhạt một tiếng rồi nói: “Diệp Phi là người đàn ông của tôi, chuyện của anh ấy cũng chính là chuyện của tôi.
”
Tống Hồng Nhan lén lút véo Diệp Phi một cái.
Diệp Phi cố gắng nhịn đau.
Tống Hàm Tu nhíu mày, cô ta cảm nhận được sự tức giận của Đường Như Tuyết nhưng hôm nay bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ này.
Nếu như không bắt Diệp Phi và Tống Hồng Nhan lại thì sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch tương lai của bố.
Tống Hàm Tu nghĩ tới kế hoạch thượng vị của bố và tương lai phú quý của mình thì như được tiếp thêm lực lượng trong nháy mắt.
Cô ta nhìn qua Đường Như Tuyết rồi cười lạnh nói: “Chủ tịch Đường à, mặc dù cô là phòng đầu mười ba chỉ của Đường Môn nhưng cuối cùng cô cũng chỉ là một người làm ăn mà thôi”
“Sở trường của cô là nói chuyện, kết bạn, bàn chuyện làm ăn: “Còn tra án, thẩm vấn, bắt người xấu thì chưa chắc cô hiểu bằng tôi”
“Hơn nữa đây là chuyện riêng của đội đặc vệ, Chủ tịch Đường vẫn là không nên vượt quá trách nhiệm, sẽ mang tới những phiền phức không cần thiết đấy”
Tống Hàm Tu hướng về phía mấy người đàn ông mặc đồng phục kia rồi quát: “Bắt Diệp Phi và Tống Hồng Nhan lại.
”
Mấy chục người hùng hổ tiến lên phía trước.
Đường Như Tuyết chỉ cười nhạt một tiếng rồi nói: “Đội trưởng Tống không phân tốt xấu thật à?”
Mấy bảo vệ của Đường thị đi lên ngăn cản.
Giọng nói của Tống Hàm Tu trở nên lạnh lẽo: “Đường Như Tuyết, cô đừng nhúng tay vào chuyện công, nếu không thì đừng trách tôi không nể mặt mà bắt luôn cô.
”
Tên đã lên dây, không băn không được, cho nên dù Tống Hàm Tu e dè Đường Như Tuyết nhưng cũng chỉ có thể làm tới mà thôi.
Đường Như Tuyết nói: “Tôi chỉ là một người làm ăn nho nhỏ mà thôi, nào dám nhúng tay vào nhiệm vụ của đội trưởng Tống chứ.
Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô mà thôi.
”
“Không tới phiên cô dạy tôi!”
Tống Hàm Tu quát lên: “Cô không xứng để cho Tống Hàm Tu tôi nể tình”
“Vậy thì thêm Chu Trường Sinh tôi được không.
”
Lại một giọng nói vô cùng uy nghiêm vang lên.
Chu Trường Sinh dẫn theo con gái mình là Chu Tĩnh Nhi tiến vào…
Tống Hàm Tu thấy người tới là ai thì sắc mặt của cô ta trầm xuống.
Đường Như Tuyết và Tống Hồng Nhan cũng vô cùng bất ngờ, cả hai người đều không nghĩ rằng Chu Trường Sinh sẽ tới đây làm chỗ dựa cho Diệp Phi.
Đây chính là con cháu nòng cốt của nhà họ Chu đất.
“Không biết là Chu Trường Sinh tôi có đủ để cho cô nể mặt không? Có đủ để tặng cho cô một bạt tai không?”
Chu Trường Sinh đi tới trước mặt Tống Hàm Tu rồi trở tay tát cô ta ngã sấp xuống mặt đất.
Mười mấy người cấp dưới mặc đồng phục bất ngờ hô lên: “Đội trưởng Tống!”
“Đội trưởng?”
Chu Trường Sinh cười nhạt một tiếng rồi nói: “Đó chỉ là trước kia thôi, bây giờ cô ta không phải đội trưởng nữa rồi”
Chỉ một câu nói của Chu Trường Sinh thôi là đã kết thúc con đường làm quan của Tống Hàm Tu.
Tống Hàm Tu đang giấy dụa bò dậy nghe thế thì sắc mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy, cô ta biết mình xong đời rồi tương lai tươi sáng, địa vị ở nhà họ Tống, tất cả đều mất cả rồi.
Nhưng Tống Hàm Tu không dám tức giận một chút nào, bởi vì Chu Trường Sinh là người có thể ngồi ngang hàng với Tống Vạn Tam, địa vị của ông ta còn cao hơn bố cô ta thì cô ta làm gì có năng lực nổi giận chứ?
Tống Hàm Tu không kiềm chế được mà hô lên thành tiếng: “Ông Chu, ông nể mặt ông nội tôi mà cho tôi một cơ hội đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...