Chương 778:
Vì vậy, cú nhảy này đã khiến Diệp Phi sinh ra cảm động đối với người phụ nữ này.
“Đùng đùng”“
Lúc này, mười mấy vệ sĩ của nhà họ Đường đã chạy tới bên bờ sông.
Đầu tiên là quăng xuống mấy cái phao cứu sinh, để Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết có thể nhẹ nhàng hơn một chút.
Mấy cái thang dây đặc chế được quăng xuống, trôi nổi trên mặt nước để hai người Diệp Phi leo lên.
“Lên thôi nào.
”
Nhìn cái thang dây đang nổi trên mặt nước, Diệp Phi buông cái eo nhỏ của Đường Nhược Tuyết ra: “Cẩn thận một chút”
Đường Nhược Tuyết lạnh lùng ừ một tiếng, sau đó nói thêm một câu: “Anh cũng mau leo lên đây, đợi anh lên rồi tôi sẽ tính sổ với anh”
Nói xong, cô kéo thang dây chuẩn bị đi lên.
“Âm”
Đột nhiên cô cảm thấy sau lưng bị đụng một cái, cô còn tưởng rằng Diệp Phi đang đùa với mình liền tức giận đến mức quay đầu lại muốn mắng.
Kết quả vừa quay đầu, cô lập tức phát hiện ra có một người đang nằm nhoài phía sau lưng mình.
Đầu tròn xoe, tay dài, chân dài, toàn thân ửng trắng, mắt đỏ như máu và miệng hơi há ra, giống như một con cá chờ bị giết thịt.
Hắn ta liên tục chuyển động theo dòng nước, cũng không biết anh ta còn sống hay đã chết.
“AI” Đường Nhược Tuyết hét lên một tiếng, giật mình nhảy lên, kinh hoảng lúng túng nhào vào lòng Diệp Phi: “Người chết, người chết…
Diệp Phi ôm lấy người phụ nữ của mình, đồng thời tránh người trôi sông kia đi, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước.
Khí thế bùng lên mãnh liệt.
Cũng cùng lúc đó, trên bờ có sáu ngọn đèn pin chiếu xuống, dưới ngọn đèn pin còn lộ ra mấy cây súng.
Nòng súng đồng loạt hướng về cái người đột nhiên xuất hiện dưới nước kia.
Sau khi Diệp Phi làm Đường Nhược Tuyết ổn định lại liền để cô lên bờ theo một cái thang khác mà anh thì bắt lấy người trôi sông kia đưa lên phía trước nhìn kĩ.
Anh muốn nhìn kĩ xem đây là thần thánh phương nào.
Đường Nhược Tuyết đang đứng trên bờ hét to xuống phía Diệp Phi, cẩn thận!”
Diệp Phi nhẹ gật đầu, sau đó lại kéo đến gần hơn nửa mét, nhờ người trên bờ quăng xuống một cái đèn pin dư Diệp Phi chiếu vào khuôn mặt biến trắng bệch của người này: “Giang Hoành Độ.
”
Anh dù thế nào cũng không nghĩ đến cái người nửa sống nửa chết này lại là Giang Hoành Độ.
Chỉ là vị vua trên sông vốn dĩ kiêu ngạo này nay đã biến thành một con cá không còn sức chiến đấu, nằm mềm trên mặt nước.
Sắc mặt anh ta tái nhợt hơn trước, trong mắt vẫn còn đọng những giọt nước mắt và bi thương.
Sinh mạng như treo trên sợi tóc.
Diệp Phi vội nhờ vệ sĩ của Đường thị kéo Giang Hoành Độ lên.
Sau đó, Diệp Phi ngồi xuống kiểm tra thân thể cho anh ta, với mạch đập này, sắc mặt anh liền trở nên thay đổi.
Trúng độc rồi, còn là loại độc y hệt với loại độc mà Chung thiên sư trúng phải.
Đường Nhược Tuyết tiến về phía trước một bước: “Diệp Phi, anh ta là ai vậy? Anh biết anh ta sao?”
“Đừng qua đây, anh ta trúng cổ độc rồi”
Diệp Phi ngăn cản Đường Nhược Tuyết tiến lên, sau đó lấy ra một cái kim châm đâm mấy mũi vào Giang Hoành Độ, như vậy có thể tạm thời ngăn cản tâm mạch anh ta bị phá hủy.
Đường Nhược Tuyết lùi về phía sau mấy mét, còn nhắc nhỡ Diệp Phi cẩn thận một chút.
Vệ sĩ của nhà họ Đường cũng tản ra, giải tán đám đông rồi đứng xung quanh canh gác.
“Cứu con gái tôi, cứu con gái tôi… Diệp Phi hạ châm xuống, Giang Hoành Độ liền mau chóng tỉnh lại, phải nói là anh †a chưa bao giờ bất tỉnh, luôn nén trong lòng một nỗi bi phẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...