Chương 733:
Chu Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Chung Thiên sư đang bị thương nặng quát lên: “Người đâu, đuổi Chung Thiên sư đi cho tôi, sau này mà còn thấy ông sinh sống ở Nam Lăng thì phế hắn đi”
Ông vốn định bắn chết hắn ta ở chỗ này, nhưng đêm nay đã có quá nhiều người chết, ông không muốn lại dính máu tươi nữa.
Mấy người vệ sĩ của Chu Thị cao giọng đáp: “Rõ!”
Bọn họ lưu loát bắt lấy Chung Thiên sư, sau đó từ từ đi đi về phía cánh cổng.
Chung Thiên sư cuồng loạn hét lên: “Ông Chu, hãy tha mạng cho tôi, tha mạng cho tôi, ông hãy cho tôi một cơ hội nữa”
Bây giờ bộ dạng của ông ta như này, cụt tay, bị thương nặng, bị đuổi ra ngoài, trăm phần trăm sẽ chết ở bên ngoài.
Bởi vì không ai dám đắc tội Chu Thị mà điều trị cho ông.
“Cô Viên, cô hãy cầu xin giúp tôi đi, cầu xin giúp tôi với”
“Tôi thật sự không có ý đồ xấu với bà Chu, tôi thật sự là đệ tử Mao Sơn a, bà giúp tôi đi… Nửa ngày trước, Chung Thiên sư có bao nhiêu cưồng ngạo, bây giờ lại bấy nhiêu hèn mọn.
Lần này Viên Nguyệt Dung không dám nói gì, cúi đầu giả vờ như không nghe thấy.
“Ông Chu, Chung Thiên sư này đúng là đáng giận, nhưng phần nhiều là ông ta học nghệ không tinh”
Diệp Phi chợt nói ra một câu: “Nể mặt tôi đi, cho ông ta một con đường sống đi, dù sao bà Chu vừa tốt lên, cần phải tích đức”
“Tất cả nghe theo người anh em Diệp”
Chu Trường Sinh cũng không nói lời vô nghĩa, chuyển hướng nói với vệ sĩ: “Đưa ông ta tới bệnh viện gần đây chữa trị, sau này đừng có mà xuất hiện trước mặt tôi nữa”
“Cảm ơn ông Chu, cảm ơn bác sĩ Diệp.
”
Tìm được đường sống trong chỗ chết, Chung đại sư mừng rỡ như điên, liên tục nói với Diệp Phi: “Bác sĩ Diệp, tôi sẽ ghi nhớ ân tình của anh, tôi sẽ khắc ghi…” Ông ta cảm ơn Diệp Phi từ đáy lòng.
Đối với Diệp Phi chỉ chỉ là hai câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, đối với ông ta mà nói lại là nhặt về cái mạng nhỏ.
Vệ sĩ của Chu Thị không để ông ta kêu la quá lâu, đưa ông †a vào trong xe rời đi.
Sau khi Chung đại sư biến mất, Chu Trường Sinh nhìn về phía Viên Nguyệt Dung.
Mí mắt Viên Nguyệt Dung nhảy lên, sau đó đi tới chỗ Diệp Phi nói: “Bác sĩ Diệp, xin lỗi cậu, tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, mong cậu thông cảm cho tôi.
”
Chu Trường Sinh trầm giọng: “Không đủ!”
“Bộp bộp…’ Viên Nguyệt Dung cắn răng tự tát mình bốn cái bạt tai: “Bác sĩ Diệp, tôi sai rồi”
“Không sao, chuyện đã qua rồi.
”
Nhìn thấy Viên Nguyệt Dung nhận sai, Diệp Phi cười nhẹ một cái, sai đó nắm đầu ngón tay bị thương của bà ta, lấy ngân châm đâm vài cái.
“Tôi giúp bà ổn định lại vết thương, còn làm thần kinh ở miệng vết thương trì trệ khép lại”
“Bà đi tìm cái đoạn đoạn bị đứt về, đến bệnh viện làm phẫu thuật băng bó lại là có thể khôi phục được bảy phần linh hoạt”
Anh nhắc nhở một câu: “Phải rồi, đoạn bị đứt của bà ở mặt sau núi giả, bà Chu vừa nôn ra rồi”
Đau nhức của Viên Nguyệt Dung nháy mắt tiêu tan, máu tươi cũng không chảy nữa, bà hơi sững sờ, Sau đó vui mừng kích động: “Cảm ơn bác sĩ Diệp, cảm ơn”
Chống đối và khó chịu của bà ta đối với Diệp Phi hoàn toàn tiêu tan, ngoài năng lực quỷ thần khó lường của Diệp Phi ra, còn có một phần đó là lòng khoan dung.
Bà đã chuẩn bị tâm lý sẽ tàn tật cả đời, kết quả quanh co khúc khuỷu lấy lại được đoạn tay bị đứt, Viên Nguyệt Dung vô cùng cảm kích Diệp Phi.
Bà thề, bà muốn tìm một món quà quý giá nhất trong số đồ bà đấu giá được tặng cho Diệp Phi.
Diệp Phi vẫy tay: “Bà đừng chậm trễ nữa, đi tìm ngón tay đi”
“Tôi hiểu r Viên Nguyệt Dung xoay người chạy tới hậu viện tìm ngón †ay của mình.
Nhìn thấy Diệp Phi ra tay, Chu Trường Sinh càng thêm bội phục Diệp Phi: “Bác sĩ Diệp đúng là bàn tay vàng a”“
Chu Tĩnh Nhi cũng kiêu ngạo hừ một tiếng: “Tất nhiên, con đã bảo là bác sĩ Diệp siêu giỏi mà, bố còn không tin”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...