Chương 693:
Liễu Nguyệt Linh cũng bật thốt hỏi, sau đó quay sang chậc chậc nhìn Diệp Phi: “Cậu nhìn Tông Nguyên người ta mà xe, người ta còn trẻ đã làm được nhiều tiền thế này rồi.
Diệp Phi hờ hững không quan tâm, thoải mái uống trà.
Tuy Lý Đại Dũng ghét cái kiểu khoe khoang này lắm nhưng vẫn không nói gì, đẳng nào cũng không đụng gì tới Diệp Phi.
“Đúng rồi dì” Đang được một đám người khen ngợi thì Vương Tông Nguyên lại đột ngột lấy một món quà ra đưa cho.
Liễu Nguyệt Linh, cười nói: “Dì à, đây là thực phẩm bảo vệ sức khỏe tập đoàn Như Ý vừa mới nghiên cứu tạo thành sản phẩm tên là Chí tôn hồng mao, rất tốt cho sức khỏe, mong dì và chú Đại Dũng nhận cho” Anh ta cười cười: ‘Không đắt đỏ gì đâu, chỉ là chút tấm lòng thôi: Lý Đại Dũng bình tĩnh gật đầu: “Cảm ơn cậu nhé.
”
“Ồ , Chí tôn hồng mao?”
Liễu Nguyệt Linh lại hét lên: “Là loại uống vào có thể đả thông kỳ kinh bát mạch ấy hả?”
“Đó là thực phẩm bảo vệ chức năng tốt nhất, nghe nói trên thị trường bán tận một trăm ngàn một lọ đấy.
Cháu lấy một lần năm lọ, khách sáo quá, tốn tiền quá”
Liễu Nguyệt Linh khen ngợi Vương Tông Nguyên hết lời, sau đó lại quay sang Diệp Phi: “Tông Nguyên có lòng ghê, đâu có giống như mấy con quỷ hút máu nào đó.
”
Bà vừa nhận quà vừa xỉa xói Diệp Phi.
Diệp Phi cười khẽ.
Lý Mạt Mạt đã mất kiên nhãn: “Mẹ, đừng kéo chuyện nhà vào nữa, con với Tông Nguyên đều đói lắm rồi”
“À phải rồi, phải rồi, giữa trưa rồi mà”
Liễu Nguyệt Linh vỗ tay: “Mẹ gọi phục vụ mang thức ăn lên ngay”
“Chào chú, chào gù.
”
Vương Tông Nguyên lại chào hỏi mấy người trong phòng, trống có vẻ cực kì thân thiện và dễ gần, sau đó dừng lại ở Diệp Phi: “Đây là?”
“Đây là Diệp Phi.
” Liễu Nguyệt Linh cười giới thiệu: “Một họ hàng ở quê chú Dũng nhà con, hôm nay đúng lúc đến thành phố Nam Lăng nên tranh thủ đến cùng nhau ăn bữa cơm”
Lý Mạt Mạt đã nhận ra Diệp Phi từ đầu nhưng cô ta không chào hỏi mà đứng yên đó nhìn lướt một vòng.
Tuy Diệp Phi vẫn điển trai như ngày xưa nhưng cũng là một kẻ nghèo kiết xác, trên người chẳng có một thứ đồ hàng hiệu nào nên không thể lọt vào mắt xanh của cô ta.
“Đúng là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con trai lão chuột biết đào hang”
“Bao năm trôi qua rồi Diệp Phi vẫn thế, chẳng có gì thay đổi, thua xa Tông Nguyên.
So hồi xưa mình lại ngu ngốc đòi làm vợ tên này thế nhỉ?”
Lý Mạt Mạt vừa tốt nghiệp đại học thầm lắc đầu.
Vương Tông Nguyên là sếp mới của cô ta, quản lý tập đoàn Như Ý, hội viện Trung Y và cũng là cháu của phó hội trưởng Vũ Minh, chính xác là người làm mưa làm gió.
Diệp Phi so với Vương Tông Nguyên thì chẳng khác gì châu chấu với xe.
Nếu bố Diệp Phi không phải là con trai của chiến hữu cũ bố mình thì Lý Mạt Mạt còn chẳng thèm nhìn nữa là.
Thế nhưng điều khiến Lý Mạt Mạt khó chịu là ánh mắt Diệp Phi nhìn mình không hề có vẻ ngạc nhiên hay sửng sốt gì cả, chỉ lạnh nhạt xoa cằm rồi thôi.
Điều đó khiến Lý Mạt Mạt rất bực bội.
Thế nhưng cô ta lập tức bình tĩnh lại, chắc chắn Diệp Phi đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, cố ý dùng vẻ lạnh lùng đó để thu hút sự chú ý của cô ta chứ trong lòng đã vui như mở cờ rồi.
Đúng, chắc chắn là như thế.
Lý Mạt Mạt cảm thấy mình đã nhìn thấu Diệp Phi, nụ cười trên mặt cô ta nhuốm màu khinh thường.
Ngu ngốc.
“Diệp Phi, sao còn chưa chịu đứng dậy chào hỏi người ta?”
Bấy giờ, Liễu Nguyệt Linh lại đột ngột nghiêng đầu nhìn anh: “Đây chính là cậu Vương Tông Nguyên, với nhà họ Diệp thì chắc cậu ấy là người nắm quyền to thế mạnh lắm đấy”
“Ồ, thì ra anh là con cóc… À không, Diệp Phi mà Mạt Mạt nói tới.
” Vương Tông Nguyên cố tình nói như thế, anh ta cười tủm tỉm nói: “Tôi là Vương Tông Nguyên, rất vui được gặp anh”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...