Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 681:
“Phụt…” Suýt chút nữa Diệp Phi đã phun ra một ngụm trà, câu này là có ý gì chứ?
“Đây là sổ nhà đất của Phòng khám Xuân Phong và biệt thự của nhà họ đường.
Tôi đã lấy lại nó từ mẹ tôi, anh đã trả tiền thì nó nên ở trong tay anh”
Đường Nhược Tuyết cười lấy ra một xấp đồ từ trong túi xách, đặt trước mặt Diệp Phi: “Đào hoa số 1, mấy ngày nữa cũng sẽ trở về nguyên chủ”
Diệp Phi không động nhúc nhích nhìn những thứ này, sau đó cười nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cô đừng làm cho bi thuong như vậy, nếu không biết còn tưởng là sinh ly tử biệt đó”
“Diệp Phi…” Tang Nhược Tuyết do dự một chút, sau đó ngẩng lên khuôn mặt xinh đẹp lên, thu hết dũng khí nói: “Hôm nay tôi tới đây còn có một việc quan trọng muốn nói”
Diệp Phi giật mình: “Chuyện gì vậy? Cô cứ nói đi, nếu có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp”
Đường Nhược Tuyết thở ra một hơi dài, đứng dậy ra phía sau lưng Diệp Phi hỏi: “Không phải anh rất muốn ôm đùi sao?”
Diệp Phi sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Đương nhiên, có thể giúp tôi không cần phấn đấu rất nhiều năm”
“Chúng ta phục hôn đi.
”
Đường Nhược Tuyết từ phía sau ôm lấy Diệp Phi, khuôn mặt xinh đẹp dựa vào lưng anh nói: “Trước khi tôi đi Long Đô, chúng ta phục hôn đi”
Cơ thể Diệp Phi không khỏi cứng ngắc: “Cô đang nói đùa với tôi sao?”
“Tôi không phải là đang nói đến tình cảm trai gái, ăn no rửng mỡ đến đây để cầu xin anh phục hôn?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết lạnh hơn một chút: “Hay là anh nghĩ tôi chỉ đang đùa giỡn?”
Diệp Phi cười khổ một tiếng: “Tôi không có ý đó”
Dù hai người đã trải qua nhiều chuyện, tình cảm giữa hai người cũng đã thay đổi rất nhiều, Diệp Phi vẫn chưa hết bàng hoàng khi cô chủ động phục hôn.
Người trọng sĩ diện như cô thì cần bao nhiêu dũng khí để có thể nói lời phục hôn chứ?
“Tôi cũng biết anh không có ý đó”
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết dịu lại, cô đưa tay nắm lấy ngón tay của Diệp Phi: “Ngày mai chúng ta hãy đi đăng ký kết hôn, bố mẹ hai bên sẽ gặp nhau vào ngày mốt, sau đó chúng ta sẽ chụp ảnh cưới rồi chuẩn bị tổ chức đám cưới”
“Tuy hơi gấp gáp nhưng trong một tuần vẫn có thể làm xong”
“Phục hôn xong, tôi có thể yên tâm đi Long Đô, sau đó hàng tuần sẽ bay về gặp anh”
Đường Nhược Tuyết khao khát cuộc sống tốt đẹp của hai người: “Nếu anh chán thì đưa bố mẹ đi đến Long Đô du lịch”
“Tôi sẽ không ép anh đến Long Đô, cũng không can thiệp vào sự nghiệp của anh, yêu cầu duy nhất của tôi là anh hãy từ bỏ cả khu rừng rồi chỉ lấy một cái cây là tôi thôi”
“Diệp Phi, anh đồng ý phục hôn không?”
Ánh mắt Đường Nhược Tuyết vô cùng dịu dàng, cô nhìn chăm chằm Diệp Phi: “Anh đồng ý vì tôi mà nỗ lực, hy sinh sao?”
Tất nhiên là tôi đồng ý”
Diệp Phi vẻ mặt do dự: “Nhưng mà chuyện phục hôn tạm thời không được…” Chẳng mấy chốc nữa anh sẽ đi Nam Lăng, không thể đợi một tuần, hơn nữa nếu không nhìn thấy Tống Hồng Nhan bình an thì anh phục hôn cũng không yên tâm.
“Tại sao không được? Tại sao không được?”
Nghe thấy Diệp Phi từ chối, Đường Nhược Tuyết như sinh ra ảo giác, mọi động tĩnh xung quanh không còn quấy rầy được cô nữa, đầu ong ong.
Cô không ngờ rằng Diệp Phi sẽ nói tạm thời không được, đây hoàn toàn không phải là câu mà cô mong đợi chút nào.
Đường Nhược Tuyết cắn chặt môi, giọng nói trở lại vẻ lạnh lùng như ngày trước: “Tôi bỏ hết mặt mũi để cầu hôn anh, anh lại nói không được.
Dù sao thì anh cũng phải cho tôi một lời giải thích hợp lý”
Nhìn thấy ánh mắt mong đợi và chất vấn của Đường Nhược Tuyết, trong lòng Diệp Phi giãy dụa.
Anh hiểu rằng Đường Nhược Tuyết thật tâm muốn phục hôn và anh cũng tin rằng trong tương lai cô sẽ trở thành một người vợ tốt, nhưng anh thực sự không còn thời gian nữa.
“Tống Hồng Nhan có chuyện, phỏng chừng ngày mai tôi phải đi Nam Lăng”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...