Chàng Rể Bác Sĩ


Chương 676:
 
Anh và Hàn Nam Thành lần theo điện thoại di động của Giang Hoa Long, tìm ra hang ổ của tàn dư gia đình họ Giang, dọn sạch sẽ để Trung Hải không còn phải lo sợ mối nguy hiểm tiềm tàng này.

 
Sau một hồi bận rộn, sắc trời vừa sáng, Diệp Phi không ăn mừng với Hàn Nam Thành và những người khác, mà trở lại Kim Chỉ Lâm đi ngủ.

 
Anh ta biết lúc này nhà họ Đường cũng đang gà bay chó sủa, Đường Tam Quốc tổn thất nặng nề, nhà họ Đường chắc chắn sẽ phải hứng chịu một làn sóng chị trích từ Đường Môn.

 
Nhưng trước khi Đường Môn phái người can thiệp chuyện này, nhà họ Đường vẫn không có động tĩnh gì.

 
Vì vậy, anh không đến Đào Hoa số 1 để an ủi Đường Nhược Tuyết.

 
Tất nhiên, anh ấy vẫn yêu cầu Đường Kỳ Kỳ theo dõi và gọi mình bất cứ khi nào nếu có việc xảy ra.

 
Quay lại với Kim Chi Lâm, Diệp Phi đã đi tắm, thay quần áo và định đi ngủ, nhưng lại nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

 
Anh vừa mở cửa, nhìn thấy Tô Tích Nhi đang đứng ở cửa: “Tích Nhi, có chuyện gì sao?”
 
Tô Tích Nhi cúi đầu trả lời: “Anh ăn sáng chưa? Em đã nấu cho anh một bát mì”
 
Giọng nói cô ấy vẫn nhỏ như mọi khi, nhưng có một chút quan tâm trong giọng điệu của cô ấy.

 
Diệp Phi muốn nói không muốn ăn, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Tô Tích Nhi, lại cười nói: “Vừa lúc anh cũng đói bụng, cảm ơn Tích Nhi, em thật chu đáo.


 
Tô Tích Nhi đỏ mặt chạy đi lấy bữa sáng cho Diệp Phi.


 
Diệp Phi đi đến phòng ăn, Tô Tích bưng mì, còn có trứng, giăm bông, cà chua, nước súp đậm đà, ăn rất ngon miệng.

 
Anh cầm đũa định ăn, nhưng đôi mắt hơi híp lại, sau đó đối với Tô Tích Nhi nói: “Xắn ống tay áo trái lên”
 
Tô Tích Nhi giật mình khi nghe những lời đó, vô thức bảo vệ cánh tay trái của mình.

 
Diệp Phi ngẩng mặt: “Nhanh lên”
 
“Được, được, được!”
 
Nhìn thấy Diệp Phi lại trở nên hung tợn, Tô Tích Nhi vội vàng gật đầu, sau đó nghiến răng mà xắn tay áo trái lên.

 
Diệp Phi nhìn sang, thấy cánh tay mềm mại bình thường ban đầu của cô ấy hiện tại có ba bốn bong bóng nhỏ, còn có sưng đỏ lên.

 
Thoạt nhìn giống như bị dầu nóng bắn đến, vết thương như mới vừa bị.

 
Diệp Phi nắm lấy cánh tay Tô Tích Nhi: “Bị lúc nấu mì sao?”
 
Tô Tích Nhi lúng túng trả lời: “À, em quên vặn lửa nhỏ khi chiên trứng…” Để Diệp Phi có thể có đồ ăn nhanh hơn, cô ấy đã cố gắng nấu bữa sáng này càng nhanh càng tốt.

 
“Thật ngốc mà”
 
Diệp Phi không khỏi khiển trách, sau đó nhẹ giọng nói: “Đau không?”
 
Tô Tích Nhi nhanh chóng lắc đầu lia lịa, nhưng lại gật đâu khi nhìn thấy ánh mắt của Diệp Phi.

 
Cô chỉ nghĩ muốn Diệp Phi ăn no nên lúc đó cô không cảm thấy đau.


 
Diệp Phi đứng dậy, cầm lấy thuốc mỡ đặc chế: “Sau đó nấu mì từ từ, nếu không bỏng đến mặt sẽ bị hủy dung”
 
“Không cần, em không sao!”
 
Nhìn thấy Diệp Phi đang bôi thuốc cho mình, thân thể Tô Tích Nhi run lên, giãy dụa lui về phía sau, nhưng khi bị Diệp Phi nhìn chằm chằm, cô đã không dám nhúc nhích.

 
Sau đó, cô cố gắng chống cự: “Anh ăn đi, em có thể tự bôi…”
 
“Em ngốc như vậy, làm sao cô có thể tự bôi được?”
 
“Nếu như vết thương không lành, để lại sẹo thì sao?”
 
Diệp Phi không cho Tô Tích Nhi cơ hội phản kháng chút nào, cầm lấy thuốc mỡ chậm rãi bôi vết rộp, thận trọng như khắc ngọc.

 
Tô Tích Nhi nhìn Diệp Phi đang bôi thuốc, nghiêm túc, cẩn thận, độc đoán, ánh mắt có chút chua xót, đây là người đàn ông đầu tiên trong đời đối xử tốt với cô ấy tốt như vậy.

 
“Được rồi, thuốc này bôi tốt lắm, đừng đụng nước, hai ngày này không nấu cơm chỉ cần học dược liệu là được”
Chương 677:
 
Diệp Phi đặt lại thuốc mỡ đặc trị, rửa tay nói với Tô Tích Nh¡: “Em thật ngốc, nếu lại nấu cơm lần nữa.

Anh thực sự lo lắng rằng em sẽ bị hủy dung”
 
“Em xấu như vậy, nếu lại bị hủy dung lần nữa, cẩn thận sau này lấy chồng cũng không được”
 
Diệp Phi thể hiện sự quan tâm của mình theo một cách khác.

 
“Ồ.


.

” Tô Tích Nhi nhẹ gật đầu, rồi lẩm bẩm không nghe rõ: “Mới không xấu đâu”
 
Mì rất ngon, Diệp Phi ăn hết trong một hơi, mà không chừa chút nước súp nào, vẻ mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn, nghĩ rằng tay nghề của Tô Tích Nhi thật là giỏi.

 
“Mì của em nấu rất ngon”
 
Diệp Phi khen cô: “Khi nào em khỏe hơn thì có thể nấu một bát cho anh.

Được rồi, em đi làm đi, anh đi ngủ tiếp đây”
 
Anh thậm chí còn cẩn thận rửa sạch bát đĩa, để tránh Tô Tích Nhi lại bị dính nước lần nữa, sau đó vào phòng ngủ chuẩn bị đi ngủ.

 
Vừa đi vài bước, ống tay áo đã bị kéo lại, giọng nói của Tô Tích Nhi dịu dàng như cũ: “Em vừa ăn xong, liền ngủ không được”
 
Cô kiểm tra thời gian: “Anh đợi thêm nửa tiếng nữa được không? Mới vừa ăn cơm xong, không thể đi ngủ”
 
Diệp Phi nhìn cô ấy chăm chằm: “Em quản anh hả? Buông tay”
 
Tô Tích Nhi không có đáp lại, mà là đỏ mặt cúi đầu, nhìn chăm chằm ngón chân của mình, ngón tay vẫn đang nắm chặt tay áo Diệp Phi.

 
Kiên quyết không buông tay.

 
Nhìn cô như vậy, Diệp Phi muốn trêu chọc cô một chút: “Muốn anh nghe lời anh đúng không, vậy thì để anh hôn một cái: Thân thể Tô Tích Nhi run lên một chút, khuôn mặt xinh đẹp có chút bối rối, hiển nhiên cô chưa từng trải qua chuyện này, sau đó yếu ớt nói: “Anh không muốn bắt nạt em, đúng không?”
 
Khuôn mặt Diệp Phi nghiêm lại, không nói gì.

 
Mí mắt Tô Tích Nhi run nhẹ, vẻ mặt rất rối rắm, sau một hồi suy ngẫm, cô khẽ nhắm đôi mắt hoa đào: “Vậy thì anh…hôn đi…” Sống mũi cao thẳng, lông mày đẹp như tranh vẽ, hàng mi run rẩy thể hiện sự lo lắng và bản năng muốn phản kháng của cô.

 
Diệp Phi sửng sốt một hồi.

 
Anh không ngờ rằng Tô Tích Nhi lại quan tâm anh đến vậy, để ngăn anh ăn xong rồi ngủ liền, cô ấy tình nguyện trao nụ hôn đầu cho anh.


 
Đây thực sự là mất hết hi vọng với cô, ngốc chế đi được.

 
Diệp Phi thật sự muốn gõ vào đầu cô mấy trăm cái, để cô không nên quá ngây thơ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô, trái tim lập tức mềm nhữn.

 
“Reng…” Đúng lúc này, điện thoại rung lên, Diệp Phi nhân cơ hội sờ sờ đầu Tô Tích Nhi rồi rời đi, sau đó đeo nút tai trả lời.

 
Trên điện thoại, giọng nói hưng phấn của Đường Kỳ Kỳ đã sớm vang lên: “Anh rể, chuyện tốt, tốt thật sự”
 
“Đường Môn đến kỳ bổ nhiệm, họ bổ nhiệm chị gái em làm điều hành lại Công ty Thiên Đường cùng với đứng đầu mười ba nhánh Đường Môn…”
 
“Tháng sau, cả nhà họ Đường sẽ chuyển đến Long Đô…”
 
Quá nhanh, thật sự là quá nhanh.

 
Sau khi nhận được tin tức từ Đường Kỳ Kỳ, Diệp Phi cúp máy, đã không khỏi thở dài cảm khái, đúng là Đường Môn làm rất hiệu quả.

 
Mười ba nhánh đã bị ảnh hưởng nặng nề, bọn họ không thể tìm ra cách giải quyết tình hình trong một lúc, để người có năng lực là Đường Nhược Tuyết dẫn đầu là cách tốt nhất để giải quyết mớ hỗn độn này.

 
Điều này cũng phản ánh nguyên tắc luôn đề cao lợi ích của gia tộc lên hàng đầu.

 
So với việc trả thù cho Đường Hy Phụng, Đường Thi Yến và những người khác, việc quy trách nhiệm cho nhà Đường Tam Quốc, Đường Môn càng muốn tìm cách lấy lại lợi ích và ổn định lòng người.

 
Đúng là một mũi tên bắn hai con nhạn.

 
Nếu nhà họ Đường không đến nhà tang lễ và đóng một vai trò quan trọng, thì Đường Môn kia có thể yêu cầu đơn đặt hàng hàng chục nghìn tỷ đồng của Đường Nhược Tuyết để bù lỗ.

 
Nếu Đường Tam Quốc phải chịu trách nhiệm về cái chết của Đường Hy Phụng và những người khác, thì làm cho Đường Nhược Tuyết thượng vị rồi sau đó sẽ có thể từ từ xử lý Đường Tam Quốc trong tương lai.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui