Chương 663:
“Phim có tên “Nam Lăng mười tám cây trâm”.
Đầu tư hàng trăm tỷ, thù lao không nhiều nhưng có thể quen được nhiều nhân vật lớn.
Anh nghĩ em có nên đi không?”
Cô chớp mắt và chờ đợi câu trả lời của Diệp Phi.
“Đi ra, đi ra, một nhân vật bán hàng có gì hay?”
Lâm Thu Linh không tự chủ được đẩy Đường Kỳ Kỳ ra: “Con đi ra đi, mẹ đi bàn công việc chính sự với anh rể, con đi rửa tay rồi ăn cơm”
Đường Kỳ Kỳ tức giận, liếc nhìn Diệp Phi một cái, nhưng cô ấy không dám đối đầu với bà ta, không phải vì sợ hãi mà là vì lo lắng sẽ bị khiển trách lâu.
Diệp Phi mỉm cười với cô ấy, ra hiệu sẽ gọi điện thoại di động.
“Diệp Phi, cậu nhất định phải nói cho cô Hoắc cùng những người khác, cậu chỉ nhìn nhận Nhược Tuyết làm tổng giám đốc công ty”
Sau khi Lâm Thu Linh đuổi cô con gái út đi, bà ta ngay lập tức cho Diệp Phi một cái đùi gà lớn: “Khiêu khích rằng họ có thể trong tương lai hợp tác sáu bảy trăm tỷ, làm cho vị trí của Nhược Tuyết không thể lung lay”
“Nhân tiện, bắt bọn họ nhất định phải viết lời hứa, Nhược.
Tuyết sẽ không bị sa thải trong vòng mười năm, nếu không Nhược Tuyết sẽ được bồi thường ba triệu tỷ”
“Nếu còn có thể, để bọn họ cho Nhược Tuyết cổ phần, không cần quá nhiều, ba phần là được”
Bà ta liên tục hỏi Diệp Phi: “Nhược Tuyết đã làm việc chăm chỉ cho công ty Thiên Đường lâu như vậy, thì không có công cũng có khổ”
Diệp Phi không có ăn cái đùi gà lớn này, liền đổi tay đưa cho Đường Nhược Tuyết, bây giờ Lâm Thu Linh càng nhận được nhiều lợi ích, bà ta sẽ càng đòi hỏi nhiều hơn.
“Chuyện công ty mẹ đừng nhúng tay vào.”
Đường Nhược Tuyết bất mãn nhìn mẹ mình: “Diệp Phi cùng con sẽ có chừng mực, cắn một cái cũng không mập được”
Lâm Thu Linh không chịu thua: “Cái khác mặc kệ, tóm lại, nhất định phải có cổ phần.
Nếu con bị sa thải thì cũng sẽ có chia hoa hồng”
Đường Tam Quốc không nhịn được nói: “Đầu óc của bà có chỗ nào không tốt hay sao? Nếu bà đòi hỏi quá nhiều, bà cụ sẽ đồng quy vu tận, đừng quá tham lam”
“Câm miệng!”
Lâm Thu Linh không ngớt lời trách móc chồng: “Tôi không phải tham lam, tôi chỉ lấy đồ của nhà họ Đường.
Hơn nữa, tôi không tham lam như ông”
“Nếu không phải năm đó ông muốn rắn nuốt voi, sao có thể từ trên trời rơi xuống vực sâu?”
“Nếu như tôi không loại bỏ mọi khó khăn, liều mạng mà lấy ông, tôi đoán chừng ông còn không lấy được một người vợ, huống chỉ hiện tại lập nên gia nghiệp”
Lâm Thu Linh khinh thường nhìn: “Ông còn không thấy ngại mà còn thách thức tôi sao?”
Vẻ mặt của Đường Tam Quốc nghiêm nghị: “Không nói đạo lý”
Diệp Phi phát hiện mặc dù Đường Tam Quốc đã ngừng tranh luận với Lâm Thu Linh, nhưng ánh mắt của anh ta lại có một tia thống khổ, bàn tay cầm đũa trở nên cứng rắn.
Rõ ràng, đối với ông ta, chuyện bước lên đỉnh vinh quang vẫn còn đục khoét trong lòng.
Hàn Kiếm Phong và vợ không nói một lời, họ cúi đầu xuống để ngăn ngọn lửa lan sang mình.
Diệp Phi cũng không nói gì, chỉ yên lặng thưởng thức tay nghề nấu ăn của dì Ngô.
“Diệp Phi, chỉ cần con để cho Nhược Tuyết trở lại làm tổng giám đốc, mẹ sẽ không phản đối việc tái hôn của con”
Lâm Thu Linh do dự, quyết định cho Diệp Phi một chút lợi ích: “Tất nhiên, sau khi tái hôn, con phải chuyển Đào Hoa số một cho Nhược Tuyết”
Đường Nhược Tuyết ngẩng mặt lên: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Mẹ có để cho mọi người ăn cơm ngon miệng không?”
“Người phụ nữ gả cho con, cho con tuổi thanh xuân, sinh cho con, nuôi dưỡng cha mẹ côn, hầu hạ con…” Lời nói Lâm Thu Linh thấm thía, nhìn Diệp Phi: “Cô ấy cho nhiều như vậy, con cho nhà, cho cảm giác an toàn, không phải chuyện đương nhiên sao?”
“Mà này, thẻ ngân hàng của con cũng sẽ do mẹ và bố con giữ: “Chúng tôi không muốn tiền của con, chúng tôi chỉ giữ nó cho con và làm người làm chứng, nếu không con có thể dùng nó để nuôi những người phụ nữ khác.
Nhược Tuyết làm sao sống được?”
Bà ta cũng võ đầu cô: “Kim Chỉ Lâm cũng phải có tên của Nhược Tuyết”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...