CHương 619:
Diệp Phi gửi một tin nhắn cho Độc Cô Thương, sau đó tăng tốc lái xe vào ngôi làng trong thành phố, sau một phen bảy rế tám xoay, anh đã vứt bỏ tất cả xe theo dõi.
Cuối cùng, Diệp Phi lái xe vào hẻm nhỏ nơi Tô Tích Nhi thuê ở.
Tô Tích cũng ở tại trong thôn Bạch Thạch Châu Thành, chỉ là nơi thuê kém xa Thẩm Bích Cầm, một căn phòng đựng đồ lặt vặt được sửa sang lại.
Chỉ thế này, cũng phải sáu trăm một tháng.
Diệp Phi không đi vào, anh biết phải để lại cho Tô Tích Nhi một chút tôn nghiêm, con gái không bao giờ muốn người ngoài nhìn thấy hoàn cảnh khó khăn nhất của mình.
Khi Tô Tích Nhi sắp đi vào, Diệp Phi hô lên: “Đứng lại”
Tô Tích An khẽ run, quay đầu nhìn Diệp Phi.
“Ở đây có ba trăm, coi như trả trước một phần lương cho cô, nhớ rõ ngày mốt báo cáo, dám trái với điều ước, bồi thường tôi ba mươi nghìn.
”
Diệp Phi lục soát khắp người và khắp xe, miễn cưỡng thu đưa ba trăm đưa qua: “Còn có, tôi lát nữa gặp khách, không tiện mang theo bánh bao này, để lại cho cô ăn”
“Đừng nhường, tôi khá phiền những thứ này”
Sau đó lại nhét túi bánh bao hoàng kim qua.
Tô Tích An nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Phi, lời định từ chối liền nút xuống, đỏ mặt cầm tiền và bánh bao xoay người vào nhà… Sau khi nhìn Tô Tích Nhi rời đi, Diệp Phi cũng xoay người đi ra hẻm nhỏ, còn dùng tay ra hiệu, để Độc Cô Thương bí mật bảo vệ Tô Tích Nhi.
“Vừ Diệp Phi vừa đến đầu hẻm, ba chiếc xe vụt chặn lại, mang theo một sự nguy hiểm.
Sau đó, một chiếc Rolls Royce cũng chạy tới.
Cử xe mở ra, mười mấy người đàn ông như hổ như sói chui ra, xếp hình bán nguyệt lẳng lặng chặn kín đường đi của Diệp Phi.
Quần áo màu đen, tay đều duỗi thẳng, rõ ràng trong tay áo giấu thứ gì đó, trong ánh mắt lóe lên sự lạnh lẽo.
Sau đó, Hùng bà bà xuất hiện.
Cuối cùng, mẹ Tống đứng trước mặt Diệp Phi.
Bà ta nhìn Diệp Phi, lại nhìn cuối hẻm nhỏ, giọng nói trầm thấp: “Cô ta là người chúng tôi tìm”
Diệp Phi ánh mắt lạnh lùng: “Cô ta là người của tôi”
Trong đêm sâu, trong vô vọng, có sự yên tĩnh khiếm người ta nghẹt thở.
“Người của cậu?”
Nghe thấy lời của Diệp Phi, mẹ Tống tiến lên quát: “Diệp Phi, cậu không phải luôn miệng nói yêu con gái tôi, muốn bảo vệ nó, cho nó hạnh phúc sao? Làm sao bây giờ lại có thêm một con nhóc?”
“Cậu giải thích tốt cho tôi”
Mẹ Tống gần năm mươi tuổi, nhưng trông chỉ có ngoài ba mươi, dáng người, màu da, ánh mắt, đều rất quyến rũ.
Vẻ đẹp trời sinh, cộng thêm sau này có cách chăm sóc, năm tháng không để lại quá nhiều dấu vết trên cơ thể bà, chỉ chảy qua sự thướt tha và quyến rũ.
Bây giờ hào quang vừa mở, càng hiện lên khí phách nữ hoàng.
“Tô Tích Nhi là bệnh nhân của tôi, cũng là nhân viên của Kim Chỉ lâm, tôi vừa thuê cô ấy với giá bốn nghìn”
Diệp Phi thản nhiên nghênh đón ánh mắt mẹ Tống: “Lễ nào không xem như là người của tôi.
”
“Diệp Phi, tôi không nói nhảm với cậu”
Nghe thấy lời giải thích của Diệp Phi, gương mặt mẹ Tống hòa hoãn hơn, nhưng ánh mắt vẫn như cũ sắc bén nhìn chằm chăm Diệp Phi: “Tối nay tôi qua đây, chính là vì Tô Tích Nhi, tôi muốn đưa cô ta về Nam Lăng”
Bà rơi xuống đất: “Hy vọng cậu đừng ngăn cản tôi”
“Tôi biết các người bắt cô ta là vì cô ta là cháu gái của Miêu Phượng Hoàng, muốn lấy cô ta làm con bài thương lượng”
Diệp Phi cũng không khoan nhượng: “Chỉ là tôi cũng muốn nói với bà, các người không thể động vào cô ta”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...