Chương 591:
Diệp Phi không chỉ giúp bà ta trả nợ, mà còn mua lại chứng từ của bà ta, suy cho cùng, bà ta chỉ thiệt hại 660 tỷ của lần trước.
Còn Đường gia và phòng khám Xuân Phong, bà ta không thể giao cho Diệp Phi được.
“Sao anh lại ngốc như vậy”
Đường Nhược Tuyết đưa tay dí vào đầu Diệp Phi: “7160 tỷ chỉ để mua 1 đống giấy tờ vô dụng”
“Không sao, chấp nhận được”
Diệp Phi cười: “Nói không chừng anh còn có thể biến giấy vụn thành bảo vật thì sao?”
Đường Nhược Tuyết lườm anh một cái: “Bây giờ có tiền, đã phung phí như vậy rồi…” “Được rồi, đừng nói nhảm nữa: Lâm Thu Linh gắng gắn giọng, ho một phát vào Diệp Phi: “Diệp Phi, mày ở mấy ngày thì được, nhưng đừng hòng làm chủ, vẫn phải làm việc như trước”
Bà ta chỉ tay về phía 1 người giúp việc trung niên: “Đi theo dì Ngô phụ nấu ăn đi, cả ngày chúng ta đều chưa ăn gì cả”
“Nhớ kĩ, tao muốn ăn cá chua ngọt, ít đường, gắp hết xương đi…” Bà ta vẫn ra lệnh như ngày trước, không để cho Diệp Phi có địa vị ngóc đầu lên ngoài đi”
Diệp Phi không thèm để ý đến Lâm Thu Linh, cầm điện thoại đi đến góc cửa gọi điện cho Hàn Nam Hoa: “Ông Hàn, trong tay tôi có một xấp chứng từ nhà đất mà Thúy Quốc chưa thu lại, cơ bản tập trung ở đảo Giang Tâm của Myanmar”
Diệp Phi ý định muốn giảm bớt tổn thất: “Hiện tại giá thị trường khoảng 7000 tỷ, có cách nào để lấy lại chút ít không?”
“Chuyện nhỏ”
“Không rảnh, tự đặt đồ ăn Hàn nam Hoa cười: “Tôi gọi một cuộc cho Sai Bá là giải quyết được hết, nhưng mà tôi khuyên anh trước mắt nên giữ lại”
Diệp Phi cười, nói: “Giữ lại?
Sẽ lên giá?
Khả năng lên giá bao nhiêu?”
Hàn Nam Hoa hạ giọng: “Ít nhất là gấp 10 lần…”
Mọi chuyện đã giải quyết xong, Diệp Phi vốn dĩ muốn rời đi, nhưng Đường Nhược Tuyết và Đường Tam Quốc lại giữ lại, anh đành ở lại cùng ăn cơm tối.
Thức ăn do thím Ngô nấu, mùi vị cũng không tệ, món cá rô mo hấp vô cùng tươi ngọt mà trước đây Diệp Phi chưa từng được nếm thử.
Bầu không khí cũng không còn giống với mấy tháng trước.
Ngoại trừ Lâm Thu Linh luôn đề phòng Diệp Phi nhằm bảo vệ địa vị của mình ra, Đường Tam Quốc đối với Diệp Phi lại rất nhiệt tình và khách khí.
Đường Nhược Tuyết càng chu đáo gắp thức ăn cho Diệp Phi.
Đây là bữa cơm ấm áp nhất kể từ khi quen biết người nhà họ Đường của Diệp Phi.
Vì bảo vệ sự bình yên khó có được này, Diệp Phi mấy lần ngăn cản Đường Nhược Tuyết nói ra chủ nhân biệt thự Hoa Đào số 1, để Đường gia có thể bình yên một chút.
Chỉ là sự bình yên này rất nhanh đã bị phá vợ, sau bữa cơm, dì Ngô dọn dẹp rửa bát.
Không lâu sau thì vang lên tiếng “Xoảng” từ dưới bếp, một chiếc chén sứ rơi vỡ nát.
Lâm Thu Linh lập tức thay đổi nét mặt: “Đồ đáng chết, làm việc mà không cẩn thận chút nào”
“Nếu không phải vì nó rẻ, một tháng làm đủ 29 ngày chỉ lấy 16 triệu thì tao đã đuổi đi rồi: “Không được, một lát nữa tao phải trừ lương của nó”
Lâm Thu Linh đã sa thải toàn bộ mười người giúp việc trong biệt thự này, để thuê dì Ngô từ chợ nô lệ về làm việc, người này làm việc chăm chỉ mà lương còn thấp nữa.
Dì Ngô không chỉ phụ trách việc ăn uống cho bốn người nhà họ Đường, mà còn phải quét dọn biệt thự Hoa Đào số 1, mỗi ngày đều bận từ sáng tới tối.
Chỉ là con mắt chó của bà ta luôn xem thường người khác, người xuất thân cơ cực như dì Ngô không bao giờ nhận được sự coi trọng của bà ta.
Giống như khi đó Diệp Phi cật lực làm việc vậy.
Trong mắt Lâm Thu Linh, nghèo, chính là nguyên nhân của mọi lỗi lầm.
Diệp Phi hơi chau mày: “Dì Ngô làm việc rất cẩn thận, nấu cơm cũng rất ngon, bà đừng quá hà khắc nữa”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...