Chương 556:
Mới chỉ một lúc mà thôi, ban đầu phía Thạc Thử có ba mươi người mà bây giờ chỉ còn lại có năm, sáu người.
Thạc Thử vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi hỏi Diệp Phi: “Cậu đã đặt bẫy từ bao giờ?”
Diệp Phi nhếch miệng cười tỏ ý trêu tức: “Từ khi biết mấy người theo dõi tôi thì tôi đã thiết lập bẫy này rồi”
“Vốn dĩ cái bẫy này được sử dụng để xử lý một, hai trăm người cơ, không ngờ ở đây chỉ có tâm ba chục người, quả thực hơi lãng phí đúng không?”
“Thật ra có rất nhiều sơ hở nhưng có thể vì mấy người tập trung đối phó với Độc Cô Thương nên không để tâm đến một bác sĩ nhỏ bé như tôi mà thôi.
”
Anh nhìn Thạc Thử rồi cười: “Chính vì thế nên hôm nay mấy người phải nhận quả đắng đó.
”
Thạc Thử không nhịn nổi nữa liền quát ầm lên: “Diệp Phi, cậu đúng là loại người không có liêm sỉ!”
“Vậy mấy chục người của anh đến đây chỉ để giết một bác sĩ nhỏ bé như tôi thì có liêm sỉ sao?”
Diệp Phi cười lạnh lẽo, nói: “Hơn nữa, ai cũng hiểu được đạo lý thắng làm vua thua làm giặc, giết các người để bảo vệ mạng sống của tôi là lẽ đương nhiên, liêm sỉ gì tâm này nữa?”
“Diệp Phi, tôi khinh cậu!”
Thạc Thử gào lên: “Nhưng mà cậu cũng đừng coi thường chúng tôi, cho dù hơn hai mươi anh em đã bị cậu giết chết, dù chúng tôi chỉ còn mấy người thôi nhưng cũng đủ sức giãm chết cậu rồi!”
Anh ta vẫn cứ đinh ninh nghĩ răng, Diệp Phi chỉ là một thằng nhóc trói gà không chặt, có thể huênh hoang như vậy bởi vì có chỗ dựa là Độc Cô Thương.
Sáu người còn lại nghe vậy thì rút ra sáu khẩu súng ngắn, chữa thẳng về Diệp Phi với Lưu Phú Quý đang đứng ở trong chòi nghỉ mát.
Thạc Thử cười gần như một con sói dữ: “Chống mắt lên mà xem tôi sẽ giết các cậu như thế nào!”
“Đi chết đi…” Anh ta phất tay ra lệnh nổ súng.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Đúng lúc này, có tiếng súng vang lên sáu lần ở bên ngoài cửa.
Tiếng súng vừa dứt thì sáu người đang nhắm bắn Diệp Phi khựng lại rồi chưa kịp nói gì đã ngã nhào xuống đất.
Trên đầu một người đều có một lỗ do bị đạn bắn, vũ khí của họ cũng lần lượt rơi xuống.
Theo bản năng, Thạc Thử quay đầu lại nhìn.
Anh ta thấy có mười người, có cả nam cả nữ đi từ ngoài cửa vào, người đi đầu chính là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi.
Người phụ nữ đó trông rất cao, khuôn mặt xinh đẹp với sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng, đặc biệt là đôi mắt lạnh lẽo kia khiến người khác phải run sợ.
Trên tay cô ta cầm một khẩu súng, cả người thẳng tắp trông vô cùng hiên ngang.
Bên cạnh cô ta có hai cô gái có vóc người tương tự, ai cũng tỏ ra lạnh lùng, dọa người khác phải sợ hãi.
Diệp Phi nhớ lại, Tống Hồng Nhan từng nói sẽ cử Tống Phi Yến đến bảo vệ anh, thì ra là người này.
“Tống Phi Yến này nhận được lệnh phải bảo vệ Diệp Phi, bất cứ ai dám động đến một sợi tóc của Diệp Phi sẽ không giữ nổi mạng qua ngày hôm nay!”
Tống Phi Yến dẫn người đi về phía Thạc Thử chất vấn: “Anh muốn tự chủ động đầu hàng hay muốn tôi đánh cho anh tàn phế rồi mới đầu hàng?”
“Tống Phi Yến?”
Thạc Thử ngạc nhiên hỏi: “Mấy người đã trở về rồi sao?”
Anh ta biết mấy người này, họ là người ở bên cạnh Tống Hồng Nhan, ba năm trước Tống Hồng Nhan đã dùng một số tiền lớn đưa họ sang Châu Âu huấn luyện.
Dạo này không nghe ngóng được tin tức gì của cô ta, dường như Thạc Thử đã quên mất sự tồn tại của Tống Phi Yến, không ngờ cô ta lại cho anh ta một bất ngờ lớn thế này đây.
“Anh biết tôi là ai mà không biết quỳ xuống đầu hàng sao?”
Tống Phi Yến thổi bớt khói trên đầu khẩu súng, nói: ‘Muốn làm mất thời gian của tôi, chọc tôi tức lên sao?”
Cô ta liếc nhìn Diệp Phi, lại nhìn mấy chục người đang nằm la liệt xung quanh, cả đinh dưới đất và dây thừng, ánh mắt càng tỏ vẻ khinh bỉ và xem thường.
Diệp Phi yếu ớt vậy phải dùng thủ đoạn mới thắng được mấy người này, còn cô thì chẳng cần rườm rà như vậy, trực tiếp giết chết mấy tên này là xong.
Diệp Phi thấy rõ ánh mắt khinh bỉ của cô ta nhưng anh chẳng hề quan tâm đến điều đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...