Chương 554:
“À đúng rồi, Phi này, mấy ngày nữa chị phải đi xa một chuyến, chắc tầm mười ngày nửa tháng gì đó.”
Đột nhiên Tống Hồng Nhan nhớ ra điều gì đó, cô ta hơi nhướn người lên rồi cười: “Đến lúc đó không tìm được chị thì em đừng gấp gáp quá nhé.”
Diệp Phi hơi sửng sốt: “Đi xa á? Chị đi đâu à?”
Tống Hồng Nhan cười rộ lên: “Chuyện riêng của chị thôi, chị sẽ không biến mất quá lâu đâu.
Chị sợ em nhớ chị nên mới phải báo trước một câu”
“Âm!” Gần như cùng lúc đó, một tia chớp xẹt ngang qua cửa sổ rồi một cơn giông nổi lên.
Diệp Phi nhìn ra ngoài cửa sổ: Trời sắp mưa rồi.
Nhưng đến ngày hôm sau, Trung Hải không hề rơi một giọt mưa nhưng gió rất to, trời cũng cực kỳ âm u.
Diệp Phi mở cửa phòng khám đúng giờ, thói quen sinh hoạt của anh không thay đổi là mấy, chỉ có điều tới xế chiều anh đẩy nhanh tốc độ khám một chút.
Chưa tới năm giờ mà anh đã khám xong cho tất cả bệnh nhân nên anh nhân cơ hội mà nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ rồi dẫn theo Lưu Phú Quý đến Kim Chi Lâm luyện võ.
So với Huyền Hồ Cư người đến kẻ đi thì Kim Chỉ Lâm khoác lên mình vẻ yên bình hơn rất nhiều.
Lúc Diệp Phi dẫn Lưu Phú Quý ra sân sau thì Độc Cô Thương đi ra từ Kim Chi Lâm và cầm theo một túi rác đi đến cuối phố.
Gần tới xế chiều, bầu trời tối mờ, gió thổi mạnh hơn trước.
Diệp Phi không để ý đến thời tiết mà chỉ chăm chăm nhìn Lưu Phú Quý luyện võ.
Phá đá, rung núi, phá tan ba đạo quân.
Dưới sự chỉ đạo của Diệp Phi, Lưu Phú Quý đánh ra những đòn vô cùng mạnh mẽ, lực mạnh hơn tuần trước rất nhiều.
Một chưởng cuối cùng, Lưu Phú Quý đánh thẳng vào một cái cọc gỗ, chỉ nghe thấy tiếng phịch một cái, cọc gỗ vỡ tan ra.
“Được lắm, rất tốt!”
Đúng lúc này, giọng nói sắc bén từ phía sau truyền tới còn kèm theo cả tiếng vỗ tay không nhanh không chậm.
Lưu Phú Quý quay đầu lại nhìn thì mặt mũi lộ ra vẻ kinh hãi.
Không biết từ lúc nào mà đã có ba mươi người đứng kín các lối ra vào ở sân sau.
Mỗi người họ đều mang mặt nạ phòng độc và cầm một con dao sắc.
Dãn đầu là một người đàn ông miệng nhọn.
Anh ta cười một cách hung dữ: “Kỹ thuật rất tốt nhưng đáng tiếc là mày phải chết thôi.”
Đột nhiên trong không khí nồng nặc mùi chết chóc!
“Mấy người là ai?”
Lưu Phú Quý kêu lên, nhìn những người đó với vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Trái ngược với bộ dạng hoảng hốt của Lưu Phú Quý, Diệp Phi vẫn bình tĩnh võ vai anh ta, ra hiệu cho anh ta không cần ngạc nhiên như vậy.
Sau đó, anh cười, nói với người đàn ông có cái miệng nhọn kia rằng: “Mấy người theo dõi chúng tôi hai ngày nay rồi, bây giờ mới chịu lộ mặt sao?”
Đúng vậy, người đàn ông có cái miệng nhọn kia chính là Thạc Thử đã theo dõi Diệp Phi bấy lâu nay.
Anh ta nghe Diệp Phi nói vậy thì cười run cả người lên: “Nhóc con, cậu biết tôi theo dõi cậu mà cậu không bỏ chạy sao? Có phải là cậu thấy cậu sống đủ rồi có đúng không?”
Vừa nói, Thạc Thử vừa quan sát kỹ xung quanh, sau khi đã xác định rõ không có ai mai phục gần đây thì trong lòng anh ta mới thấy yên tâm hơn.
“Tôi mới 25 tuổi mà, tất nhiên là chưa thể chết ngay được”
Diệp Phi đứng ở trong chòi nghỉ mát nói vọng ra: “Thật sự anh chẳng là cái gì hết, vì vậy tôi không cần phải sợ anh làm gì, anh hiểu không?”
Thạc Thử ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức anh ta thay đổi sắc mặt, tỏ ra coi thường nói: “Đúng là một thắng nhóc coi trời bằng vung mà, tôi biết thừa cậu ỷ lại vào Độc Cô Thương phải không?”
“Đáng tiếc, bây giờ cậu ta không thể xuất hiện ở đây để bảo vệ cậu đâu!”
“Không, phải nói rằng bây giờ cậu ta muốn bảo vệ chính bản thân cậu ta còn khó khăn kìa!”
Thạc Thử muốn đả kích sự tự tin quá đáng của Diệp Phi nên anh ta nói ngay: “Tôi đã ra lệnh cho hơn một trăm người đi trừ khử cậu ta rồi, e rằng cậu ta không còn mạng mà quay về đâu: Diệp Phi bĩnh tĩnh nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Hơn một trăm người cũng không động đến được một ngón tay của Độc Cô Thương đâu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...