Chàng Rể Bác Sĩ


Suy nghĩ một lúc, đột nhiên, Diêp Phi vỗ đầu một cái.

Vừa rồi Diệp Phi chỉ chú ý đến việc kéo cô bé đó trở về từ Quỷ Môn Quan, mà anh lại quên mất nguyên nhân vì sao suýt chút nữa thì cô bé mất mạng.

Đó chính là trong cổ họng của cô gái nhỏ bị mắc thứ gì đó.

“Tránh ra”
Diệp Phi lại tiến lên một bước nữa, dìu cặp vợ chồng trung niên kia ra ngoài, sau đó anh ôm cô bé ra ngoài sau, để cánh tay của cô bé quàng lên cổ anh.

Cặp vợ chồng trung niên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ lập tức quát một tiếng: “Cậu đang làm gì đấy?”
Một nhóm người khua tay múa chân giơ nắm đấm lên chỉ về phía Diệp Phi.

Đường Tam Quốc thấy thế, sắc mặt của ông ta trở nên có chút do dự, nhưng cuối cùng ông ta vẫn tiến lên phía trước ngăn cản: “Mấy người đừng kích động như vậy chứ, đừng kích động! Diệp Phi có thể cứu người, cậu ấy có thể cứu bé cháu gái đó mà”
Diệp Phi cũng nhất định phải cứu sống cô bé đó cho bằng được, nếu không Đường Tam Quốc cũng khó giữ được cái mạng nhỏ này của anh.

Lúc này, Diệp Phi đã dùng tay vỗ vài phát lên lưng cô bé.

Một tiếng ho vang lên.


“EBODILss” Một cái vỗ này, cơ thể cô gái nhỏ đã cử động rồi, cổ họng cũng phát ra một tiếng ho.

Tiếp đó, trong miệng cô bé phun ra một viên gì đó cứng ngắc.

Diệp Phi lại vỗ mấy phát nữa.

Từ trong miệng cô bé lại phun ra một ngụm nước bọt.

Diệp Phi lại vỗ tiếp.

“Aaaaaa….

.

Lần này, cô bé kêu lên một tiếng, oa oa khóc lớn, khuôn mặt bị nhuộm cho thành một màu đen sì, nay đã trở nên hồng hào hơn rồi.

Toàn bộ cảnh vật xung quang trở nên im lặng như tờ.


“Sống lại rồi, con bé thật sự đã sống lại rồi, con gái tôi đã được cứu rồi”
“Đúng vậy, đúng vậy, sắc mặt con bé đã trở nên hồng hào rồi, vừa nãy còn tím tái như vậy, thật sự dọa chết tôi rồi”
“Đúng là bác sĩ thiên tài, đây thật sự là một bác sĩ giỏi đó, bác sĩ bên Tây Y bảo rằng con bé đã tử vong rồi, không nghĩ đến con bé lại được cậu ấy cứu sống”
“Vừa nãy có người bảo cậu ấy là tên khốn nạn chuyên đi lừa gạt người khác? Tôi thấy là mắt cô ta bị mù rồi mới đúng”
Mọi người ở đây đều phản ứng lại, bọn họ không chỉ dừng lại việc trách mắng Diệp Phi, hơn nữa họ còn reo hò khen ngợi Diệp Phi rất nhiệt tình, dành cho anh những lời tán dương lên tận trời mây.

Không có gì đáng quý hơn mạng sống của con người cả.

Cặp vợ chồng trung niên chạy lên ôm lấy đứa con gái nhỏ của mình, bọn họ vui mừng đến nỗi nước mắt chảy xuống như: mưa mùa hè vậy, sau đó họ muốn quỳ xuống để cảm ơn Diệp Phi nhưng anh nhanh tay đỡ họ đứng dậy.

Phi kéo tay Đường Tam Quốc đi tới, anh nói cho mọi người biết thân phận và tên tuổi của ông ta, để mọi người loại bỏ sự nghỉ ngờ ông ta là tên buôn người đi.

Đây dù sao cũng là làm những chuyện xấu với tấm lòng chân thành.

Đường Tam Quốc cũng tỏ vẻ áy náy bứt dứt, ông ta còn đồng ý bồi thường cho bọn họ bảy mươi triệu đồng, nhưng cặp vợ chồng trung niên đó lại không chịu nhận lấy, sau khi họ biết rõ rằng Đường Tam Quốc không phải là kẻ xấu xa gì thì họ lại suy nghĩ lý trí hơn.

Diệp Phi ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoắc Tử Yên.

Hoắc Tử Yên hừ lạnh một tiếng, nói: “Đúng là mèo mù gặp phải chuột chết mài”
Diệp Phi thản nhiên lên tiếng: “Cô Tử Yên, cô nhớ cho kỹ đây, ngày mai, chắc chắn bố cô sẽ đau lòng như cắt cho mà xem”
Chỉ là một tên bác sĩ Trung Y gặp may mà thôi, thật sự xem bản thân mình như là Bác sĩ tài giỏi của Trung Hải à?
Thật nực cười! Hoắc Tử Yên không thể chấp nhận nổi, cô †a chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó cùng trợ lý rời khỏi chỗ đó.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui