Thời gian của ông ta rất quý giá, một phút khoảng chừng mấy chục triệu, không có hứng thú lãng phí trên người người thường.
Hoáắc Tử Yên cung kính gật đầu: “Vâng ạ”
Diệp Phi cười hài hước.
Vốn dĩ anh muốn nói ra bệnh tình của đối phương, còn có thể chữa trị chứng đau đầu của ông ta ngay ở đây nhưng nhìn thấy Hoắc Thương Ẩn như vậy, Diệp Phi liền lười ra tay.
Có vài người luôn cao ngại, mắt cao hơn đầu, Diệp Phi không ngại để cho bọn họ ngã xuống.
“Ông Hoắc, hãy ghi nhớ lời nói của tôi.
”
“Ba ngày sau ông sẽ đau tim, năm ngày sau hộc máu, bảy ngày sau sẽ tê liệt, mười ngày gáy xuất huyết, nửa tháng sau” Giọng Diệp Phi trầm xuống: “Nếu muốn sống thì ông hãy đến Kim Chi Lâm quỳ ba ngày”
“Nhược Tuyết, chúng ta đi thôi”
Sau khi nói xong, anh kéo Đường Nhược Tuyết xoay người rời đi.
Hoắc Tử Yên nghe vậy giận dữ không thể kìm nén: “Đồ khốn, anh dám nguyền rủa bố tôi?”
Hoắc Thương Ẩn ngăn không cho con gái xúc động, khinh thường lắc đầu, tuổi trẻ ngông cuồng, vô tri.
Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết nhanh chóng ra tới cổng.
Lưu Phú Quý cho rằng hai người phải ở trong hàng giờ cho nên lái xe đi lòng vòng trên đảo để hóng gió, hai mươi phút nữa mới có thể trở về.
Hai người liền chờ ở gần đình canh gác.
Nhìn Diệp Phi, Đường Nhược Tuyết tỏ vẻ mặt xin lỗi: “Diệp Phi, xin lỗi, em chỉ muốn nỗ lực, không ngờ lại để anh đi theo chịu nhục”
Tuy rằng không có lấy được khách hàng Hoắc Thương Ẩn này nhưng cô đã cố gắng hết sức cho nên cũng không tiếc nuối, mà áy náy với Diệp Phi nhiều hơn.
Diệp Phi cười cười: “Đừng nghĩ quá nhiều, chuyện này không liên quan đến em, là do Hoắc Thương Ẩn quá ngông cưồng”
“Yên tâm đi, chuyện này hoàn toàn không có đả kích gì tới anh”
Bị Lâm Thu Linh làm nhục đã sớm rèn luyện Diệp Phi thân trải qua trăm trận chiến.
Hơn nữa Diệp Phi tin tưởng rất nhanh sẽ đòi lại được nỗi sỉ nhục hôm nay.
Đường Nhược Tuyết do dự mở miệng: “Đêm nay em lại mời anh ăn cơm để xin lỗi nhé.
.
” Diệp Phi đùa: “Cứ mời anh ăn cơm, có phải là muốn một lần nữa không?”
Đường Nhược Tuyết đạp ngay cho Diệp Phi một cú: “Cút đi!”
Lời nói còn chưa nói xong, cửa điện tử tự động lại mở ra.
Một trợ lý có dáng vẻ cao gầy, ăn mặc thời thượng xuất hiện, phía sau cô ta còn có hai gã bảo vệ cao lớn vạm vỡ đi theo.
Trợ lý đi đến trước mặt Đường Nhược Tuyết và Diệp Phi, giọng điệu gượng gạo hệt như Hoắc Tử Yên: “Xin lỗi, cô Đường và anh Diệp, tiểu thư nhà tôi bảo tôi mời các vị rời khỏi phạm vi của căn biệt thự này”
Cửa của kẻ có tiền thì người bình thường không thể đứng, sự giàu có sẽ làm người ta ngơ ngác, không gì ngoài như thế.
Đường Nhược Tuyết ngây ra, cảm giác nhục nhã mãnh liệt làm má cô đỏ lên, sau một lúc lâu mới cắn răng gật gật đầu, nói: “Được… Chúng ta lập tức đi ngay.
”
Trợ lý lại lấy ra một cái phong bì: “Đây là một triệu, là lộ phí của các người”
“Nói cho tiểu thư nhà các người, tôi cho cô ta hai triệu để cô ta cho tôi thấy cái gì gọi là người phụ nữ ngu đần”
Diệp Phi móc ra hai triệu ném ở trên người nữ trợ lý: “Và nói cho cô ta, lúc Hoắc Thương Ẩn quỳ xuống, tôi hy vọng nhìn thấy bóng dáng của cô ta”
“Được, tôi sẽ nói lại những lời nói bất kính này của các người cho cô Hoắc, hy vọng các người có thể chịu được hậu quả”
Cô ta rất phẫn nộ nhưng kiềm chế được, ngữ khí sắc bén: “Hiện tại mời hai người lập tức rời khỏi”
Hai gã bảo vệ tiến lên nhìn chằm chằm Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết.
“Nhược Tuyết, đi!”
Diệp Phi cười lạnh một tiếng, kéo Đường Nhược Tuyết đi lên trên núi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...