Chàng Rể Bác Sĩ


Cô ta cảm thấy cả nhà cô ta so với Diệp Phi càng tương xứng với Hoa Đào số 1 với 500 triệu kia hơn nhiều.

Trưởng phòng quản lí kinh doanh mập mập vừa nhìn thấy đều ngây người không nói nên lời.

Nhà có nhà này nhà nọ, lần đầu tiên nhìn thấy một gia đình mặt dày, trơ trẽn, không biết xấu hổ như Vậy.
Thẩm Bích Cầm muốn nói gì đó bị Diệp Phi ngăn lại: “Cút hết, chút hết cho tôi.

Chúng tôi không có loại thân thích ruột thịt như mấy người.”
Nói xong, Diệp Phi kéo tay Thẩm Bích Cầm chuẩn bị đưa mẹ ra khỏi cửa.
“Thứ con hoang, mày thật sự có tiền liền trở mặt không nhận người rồi chứ gì?”
“Loại người thiếu đạo đức như mày, tao thay mẹ mày dạy dỗ”
Lửa giận bộc phát, bác trai không kìm nén được, tát mạnh vào mặt Diệp Phi.
Diệp Phi gõ nhẹ ngón tay, xương cốt, lục phủ ngũ tạng của bác trai như mềm nhũn xuống: “Bác trai, bác vẫn chưa đủ tư cách để lên mặt dạy dỗ cháu”
Bác trai kinh hãi, nhìn cánh tay đang mềm nhũn xuống, lắp bắp nói: “Thằng khốn nạn, mày đã làm gì với tao?”

“Không có gì, chỉ là chọc vào kinh mạch của ông.

Trong vòng năm phút, đừng dùng lực, nếu không thì cả người ông coi như phế rồi”
Diệp Phi chỉ tay về phía sảnh lớn: “Các người mai cút đi.
Còn không cút, tôi đánh gãy tay từng người”
“Khốn nạn, dám động vào lão Quý nhà ta!”
Bác gái phát điên lên, căm giận tiến đến tát vào mặt Thẩm Bích Cầm: “Cô làm mẹ kiểu gì thế? Không biết dạy dỗ con trai cho tử tế à?”
“Chồng bà có chuyện gì, bà chiến đến cùng với các người!”
Thẩm Bích Cầm rên nhẹ một tiếng, khẽ lùi về sau, trên mặt còn in đậm dấu 5 đầu ngón tay.
“Bịchl”
Diệp Phi không thèm phí lời, trực tiếp một cước đá bay bác gái.
Bác gái kêu thảm, ngã chổng vó trên mặt đất, đầu tóc rối bù.
“Đúng là cái thứ vũ phu!”
Bác gái hét lên, bò dậy cầm lấy chiếc ghế đẩu lao về phía Diệp Phi, cuối cùng vẫn bị Diệp Phi đánh ngã lăn ra đất một lần nữa.
Diệp Phi đang chuẩn bị ra tay tiếp thì bị Thẩm Bích Cầm nhất quyết ngăn lại.

“Phản rồi, phản rồi.

Ngay cả bọn tao mà mày cũng dám đánh”
Diệp Đại Quý oán giận nhưng không làm được gì: “Ranh con, mọc cánh cứng cáp rồi, đánh cả trưởng bối, sớm muộn cũng bị sét đánh trúng.”
Bác gái cũng hung ác gầm lên: “Độc chiếm tiền của chú ba, còn đánh cả người khác.

Các người đúng là sói mắt trắng.”
Diệp Phi không còn kiên nhẫn, đáy mắt bừng bừng lửa giận: “Cút”
“Được thôi, mày cứ đợi đó.”
Bác gái lo sợ Diệp Phi lại đánh người, kéo chồng cùng con gái rời đi: “Tao nói cho mày biết, Diệp Phi, mày chết chắc rồi Bác gái mắt đỏ hoa, nhìn thấy cả tia máu: “Đợi tao nói cho.
Diệp Hạo, mẹ con nhà các người đợi bị đánh chết đi”
Diệp Yến khí thế hung hăng quát lớn: “Cậu tốt nhất là ngoan ngoãn đem tiền của chú ba giao ra đây”
“Anh trai tôi giờ đã là người của Liên đoàn võ thuật, các người chọc không nổi đau”
“Chát!” Diệp Phi giáng trực tiếp lên mặt Diệp Yến một cái tát, sau đó đưa mẹ rời đi.
Sau khi đi ra ngoài, Diệp Phi gọi Lưu Phú Quý lái xe tới sau đó kêu mẹ ngồi vào hàng ghế phía sau.
Thẩm Bích Cầm lên tiếng chào Lưu Phú Quý, sau đó bà nghiêng đầu nhìn về phía phòng khách lo âu nói: “Bác cả của con trông có vẻ tức giận lắm”
“Mẹ, mẹ và bố hiền quá”
Diệp Phi nở nụ cười bất lực: “Không tranh không giành bất cứ thứ gì, cứ để mặc cho bọn họ ăn hiếp rồi lợi dụng”
Trên mặt Thẩm Bích Cầm hiện lên vẻ áy náy: “Lúc trước mẹ luôn nghĩ rằng đều là người một nhà thì không nên tính toán với nhau quá, mình chịu thiệt một tí cũng không sao, chủ yếu là gia đình hòa thuận”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui