Chàng Rể Bác Sĩ


Hoàng Huyền Vũ cung kính nói: “Như vậy không được, Võ Minh coi trọng nhất là lễ nghi, bây giờ anh là anh em với hội trưởng, tôi không thể không phân lớn nhỏ”.

Vẻ mặt Diệp Phi bất đắc dĩ.

“Chú Diệp, vừa rồi anh nói có thể cải thiện Phi Hổ ba mươi sáu quyền pháp”
Hổ Nữu trong lòng nóng nảy: “Tôi không biết, anh định sửa nó như thế nào?”
Hoàng Phi Hổ cười gật đầu: “Đúng vậy, cậu Diệp, nói cho tôi biết ý tưởng của cậu đi”.

“Ba mươi sáu quyền này này rất mạnh mẽ và dữ dội, cũng xem như là trụ cột của nhà họ Hoàng, còn được kế thừa qua nhiều thế hệ, nếu vứt đi thì quá đáng tiếc”.

“Nếu có thể cải tiến, cho dù sức mạnh không bằng bây giờ, nhưng cũng có thể an ủi tổ tiên”.

Trên mặt ông ta, một bên có chút tiếc nuối, một bên lại là sự mong đợi.

Hoàng Huyền Vũ cũng nhìn Diệp Phi với ánh mắt sôi sục.

“Phi Hổ ba mười sáu quyền, không trọn vẹn ở chiêu thức thứ 7, thứ 14, thứ 21 và thứ 28”.

“Nhưng nếu muốn hoàn thiện nó, phải thay đổi chiêu thức thứ 6”.

Diệp Phi không nói lời vô nghĩa, anh tiến lên từng bước, đứng ở giữa bãi đất trống: “Xem đây!”

Sau khi nói xong, Diệp Phi đá một đường, khí thế nổ tung.

Hai nắm tay như rồng ở sông đang trở mình ra biển, chân như bánh xe, giãm lên sao để hái trăng.

Động tác của Diệp Phi nhẹ như bay vút lên, nặng như sấm sét, hình dáng như chim ưng bắt thỏ, thần thái lại như mèo bắt chuột, một hơi đánh ra khoảng không trọn vẹn bốn quyền Uy vũ tạo ra gió.

Sau đó anh thay đổi động tác, bắt đầu lại từ đầu, thực hiện đầy đủ 36 quyền.

Nắm đấm của anh không ngừng bay lượn, bóng của các đường quyền không ngừng chồng chéo lên nhau, sử dụng từng chiêu một, khí thế trên người Diệp Phi càng ngày càng mạnh lên.

Lá trúc trên mặt đất một lần nữa lại cuồn cuộn nổi lên rồi tụ lại, cuối cùng hình thành hai quả cầu là trúc, quấn lấy hai nắm tay Diệp Phi.

“Ầm…” Khi Diệp Phi tung ra cú đấm cuối cùng, khí thể như đánh ra cầu vòng, một âm thanh có sức mạnh nặng nề như sấm rền.

Hai quả cầu trúc bứt ra khỏi nắm tay anh, ngay lập tức đập vào cây trúc cách đó ba mét.

Chỉ nghe hai tiếng răng rắc, hai cây trúc đã gấy.

“Điều này sao có thể?”
Hổ Nựu và mọi người mở to hai mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không thể tin được.


Không thể nào ngờ đến sau khi sửa chữa Phi Hổ quyền pháp có thể cương mãnh đến vậy, càng không thể nào nghĩ đến quả cầu trúc có thể làm gãy thân trúc.

Đây chính là tăng lên 60% sức mạnh.

Điều quan trọng nhất là, Diệp Phi hoàn thiện quyền pháp rất đơn giản, giúp mọi người chỉ cần nhìn một lần là có thể nhớ đến khắc cốt ghi tâm.

Hổ Nựu và Hoàng Huyền Vũ luyện tập qua một lần.

Phát hiện không những sức mạnh tăng lên rất nhiều mà còn rất mượt mà, quyền pháp đánh xuống đến đâu, tinh thần tăng lên đến đó.

Mạnh mẽ, thực sự quá mạnh mế rồi.

Hổ Nữu lần đầu tiên ngưỡng mộ Diệp Phi hơn một chút, nghĩ đến một ngày nào đó nhất định đem anh đến giới thiệu cho ông nội cô.

Nếu Sở Môn có thể có được một kiện tướng như anh, thì không chừng tương lại họ có thể nghiền nát được Hiệp Đường và Hằng Điện trong một lần.

Nghĩ đến dáng vẻ hãnh diện lúc đó, Hổ Nựu liền kích động, quyết tâm giành lấy Diệp Phi.

“Tốt, tốt, tốt lắm”.

Hoàng Phi Hổ không ngừng vỗ tay, mừng rỡ như phát điên: “Cậu Diệp, cậu sửa lỗi này quá tốt, đúng là giống như thần bút”.

Ông ta cũng muốn tự mình thí luyện một lần, để cảm nhận được hiệu quả của quyền pháp.

“Tôi thay mặt nhà họ Hoàng và Võ Minh cảm ơn cậu”.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui