Chàng Rể Bác Sĩ


“Nếu cậu không chê, tôi và cậu kết nghĩa làm anh em cậu thấy thế nào?”
Kết nghĩa?
Anh em?
Chuyện này là sao?
Diệp Phi sửng sốt.

Hổ Nựu sửng sốt.

Hoàng Huyền Vũ cũng sửng sốt.

Nếu u Diệp không nói gì, tôi coi như cậu đã đồng ý”.

Hoàng Phi Hổ nắm lấy Diệp Phi kéo đi, phải rèn sắt khi còn nóng: “Đi, đi, đi thôi, suy nghĩ nhiêu không bằng hành động, chúng ta sẽ kết nghĩa ngay hôm nay”.

“Trời đất chứng giám, nhật nguyệt chứng minh, tôi cùng cậu Diệp đây sẽ kết nghĩa huynh đệ, uống máu ăn thà…”
Nhất bái thiên địa, nhị bát Quan nhị ca… Diệp Phi còn chưa kịp phản ứng, chưa nhìn thấy Quan nhị ca đâu, Hoàng Phi Hổ đã lôi kéo anh hoàn thành nghi thức kết nghĩa.

Hai người trở thành anh em kết nghĩa.


Diệp Phi nhìn vết máu trên ngón tay, trong phút chốc không hiểu Hoàng Phi Hổ muốn làm gì.

Hôm nay anh đến đây chỉ muốn gặp mặt qua, làm quen một chút, sao đột nhiên lại có thêm một người anh trai kết nghĩa?
“Cậu Diệp, từ giờ trở đi, cậu chính là anh em vào sinh ra tử với tôi”.

Hoàng Phi Hổ lại vỗ thật mạnh vào bả vai của Diệp Phi: “Chết cùng ngày, cùng tháng, cùng năm thì không cần phải nói đến nhưng phải có nạn cùng chịu, có phúc cùng chia”.

“Sau này cậu cần gì ở đây, thì chỉ cần nói một tiếng, anh trai này nhất định đem toàn lực giúp cậu giải quyết”.

“Tám ngàn đệ tử của Võ Minh, lúc nào cũng đứng sau ủng hộ cậu”.

Điều này có nghĩa là Diệp Phi sau này có thể đi ngang bước dọc khắp Trung Hải này.

Hoàng Huyền Vũ cùng mấy người bên Hổ Nựu tinh thần đều hoảng hốt, vẫn chưa thể nào chấp nhận được cảnh này.

Mấy năm nay, vô số người muốn cùng với Hoàng Phi Hổ xưng anh gọi em, thậm chí có những quý nhân quyền thế rất mạnh, nhưng Hoàng Phi Hổ vẫn không để vào mắt, chưa từng liếc mắt nhìn những người đó một cái.

Hôm nay, Hoàng Phi Hổ lại chủ động kết giao với Diệp Phi, khiến đám người Hổ Nựu cảm thấy thật vớ vẩn, Diệp Phi định thần lại, liền nở nụ cười khổ tâm: “Hội trưởng Hoàng…”
“Cái gì mà hội trưởng Hoàng, chúng ta đã là anh em, tôi hơn cậu mấy tuổi, cứ gọi là anh trai”.


Biểu cảm của Hoàng Phi Hổ tự nhiên trở lại vẻ nghiêm túc : “Trừ khi cậu xem thường xương cốt của lão già như tôi không nhất lên nổi nữa”.

Nghe được những lời này của Hoàng Phi Hổ, Diệp Phi chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười: “Anh… Hổ, tôi sao lại có đức như vậy, đều là nhờ anh xem trọng để mắt đến tôi”.

Hoàng Phi Hổ cứ như vậy thẳng thắng nói: “Đừng lề mề nữa, có đồng ý nhận tôi làm anh trai không?”
Hoàng Phi Hổ thẳng thắn và hào sản đến mức, Diệp Phi cũng không còn ngượng ngùng: “Có thể trở thành anh em kết nghĩa với anh Hổ là vinh hạnh lớn của tôi”.

Người trong giang hồ coi trọng nhất là mặt mũi, Hoàng Phi Hổ nhiệt tình như vậy, Diệp Phi không đành lòng từ chối, hơn nữa chuyện này cũng không có hại gì.

“Ha ha ha ha, rất thẳng thắn, tôi rất vui”.

Hoàng Phi Hổ cao hứng cười rộ lên, sau đó vung bàn tay †o: “Huyền Vũ, Hổ Nựu, lại đây, ra mắt Diệp Phi”.

Hổ Nựu không còn kiêu ngạo, nhìn Diệp Phi với vẻ mặt phức tạp: “Ra mắt chú Diệp”.

Cô ta cực kỳ hối hận, nếu sớm biết có chuyện này xảy ra thì ở khu biệt thự Mùa Xuân cô ta đã ôm chân xin nhận Diệp Phi làm anh trai rồi.

Bây giờ Diệp Phi đã cao hơn cô một bậc, sau này có muốn trêu ghẹo Diệp Phi cũng không được nữa.

Hoàng Huyền Vũ cũng tiến lên từng bước, cười nói: “Ra mắt chú Diệp”.

Diệp Phi vò đầu: “Anh Hoàng, cứ gọi tôi là Diệp Phi”
Bị Hổ Nựu gọi là chú còn có thể chấp nhận được, chứ để Hoàng Huyền Vũ gọi là chú, trong lòng Diệp Phi không hiểu tại sao thấy hơi mất tự nhiên.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui