“Anh Hoàng rốt cuộc thì hội trưởng Hoàng muốn gặp tôi là vì chuyện gì?”
Trên đường đi đến, Diệp Phi tò mò hỏi: “Cơ thể ông ta có gì không khỏe sao?”
“Hay là muốn đòi lại công bằng cho Hoàng Tam Trọng?”
“Tôi nghĩ hội trưởng tìm anh là để giúp ông ta trị liệu”.
“Bệnh cũ ở hai chân ông ta lại tái phát, mấy ngày nay không chỉ đau nhức vô cùng, mà còn không thể đi lại, dạo này phải dựa vào xe lăn”
Hoàng Huyền Vũ đối với Diệp Phi rất thẳng thắn thành khẩn: “Nhưng ông ta thực sự chưa nói rõ mục đích cho tôi, vì ông ta biết tôi và anh có xung đột với nhau, ông ta nói anh rất thú vị, nên muốn gặp anh một lần”.
“Hội trưởng cuối cùng muốn gì, tôi cũng không dám đoán lung tung”
“Nhưng tôi có thể đảm bảo với anh rằng ông ta chắc chắn không báo thù cho Hoàng Tam Trọng”.
“Mặc dù hội trưởng muốn bênh vực người của mình, nhưng ông ta cũng sẽ dùng đạo lý để bênh vực.
Nhưng người như Hoàng Tam Trọng, ông ta vẫn luôn luôn tiếc không rèn sắt thành thép được”.
“Hơn nữa, là do tôi đánh gãy tay chân của Hoàng Tam Trọng.
Không liên quan gì đến anh, anh Diệp”.
“Hội trưởng muốn trách, cũng là trách tôi…” Nhìn bộ dạng của Hoàng Huyền Vũ, anh ta đúng thực sự không biết gì, Diệp Phi nha nhàn^ gật đầu không hỏi nữa, dù sao lát nữa cũng sẽ biết | ¡ Hổ có ý đồ gì.
Cnưa den nữa tiếng đồng hồ, xe chạy vào khu biệt thự Võ Minh, chẳng chịt khoảng chục căn biệt thự.
Những người sống ở đây tuy không so bì được sự hiển hách với người sống ở khu biệt thự Mùa Xuân, nhưng đều là nhân vật có máu mặt trong giới võ thuật, có rất nhiều đứa trẻ đang luyện võ trước cửa nhà.
Diệp Phi nghe thấy tiếng la hét và tiếng đánh nhau, ngay lập tức cảm thấy rằng mình đã bước vào thế giới của các gia đình võ thuật, nơi đây hầu như đều là người nguy hiểm trong giang hồ.
Diệp Phi trong lòng rất xúc động, không ngờ Trung Hải náo nhiệt, phồn hoa còn ẩn náu một mặt như vậy.
Xe dừng ở chỗ cao nhất, chính là biệt thự của Hoàng Phi Hổ, ở đây có có tầm nhìn trải rộng, núi cao gió lớn, đứng ở chỗ nào cũng có thể nhìn thấy núi Vân Đỉnh.
“Anh Diệp, mời anh qua bên này”.
Hoàng Huyền Vũ chào hỏi mấy bảo vệ ở cửa, rồi dẫn Diệp Phi đi về phía đông của biệt thự.
Không bao lâu, hai người đã đến một khu rừng trúc tươi tốt, trước mắt là một màu xanh biết, còn thoang thoảng có hương gỗ trúc thơm mát.
Rất vui vẻ thoải mái.
“A…” Diệp Phi đi theo Hoàng Huyền Vũ vào trong rừng cây, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang luyện võ tư thế như cầu vồng, gần đó có bốn năm người đang xem.
Cả nam và nữ ba người, ngồi xung quanh một chiếc xe lăn.
Có một ông lão mặc trang phục nhà Đường ngồi trên xe lăn, nhìn bộ dạng chắc khoảng ngoài sáu mươi tuổi, dáng người cao to, tay chân dài, hai má đen đỏ nhìn rất giống Quan Công.
Chỉ là tướng ngồi ung dung như Lã Vọng câu cá, làm cho người khác cảm nhận được ông lão này chắc chắn ẩn chứa sức mạnh to lớn.
Diệp Phi đã có nhiều kinh nghiệm, cho nên vừa nhìn anh đã nhận ra ông ta chính là Hoàng Phi Hổ.
Võ sĩ mạnh nhất Trung Hải, cũng chính là thần hộ mệnh của thành phố này, ông được vô số người tôn sùng, có hàng vạn con cháu và đệ tử.
Tất nhiên, có được tất cả những điều này không phải là may mắn, người ta nói rằng có tới hơn tám mươi vết sẹo trên cơ thể ông ta, tất cả đều do kiếm thật để lại.
Lần tàn khốc nhất chính là lúc ông ta bị người ta đánh gấy hai chân một tay trên võ đài, kết quả ông ta chỉ dựa vào một †ay và hàm răng để giết đối thủ của mình.
Một người tuy võ công không cao, nhưng sau khi trải qua bao nhiêu trận chiến sinh tử như vậy sẽ trở nên đáng sợ gấp mười lần.
Thực lực của Hoàng Phi Hổ lợi hại như vậy, hoàn toàn có đủ tư cách tiến vào võng lầu của các nguyên lão trong giới võ minh để luyện thêm những công pháp lợi hại hơn, nhưng ông lại chung thủy ở lại Trung Hải không rời.
Ông ta quyết tâm bảo vệ sự an toàn của Trung Hải, vì vậy mọi người ở khắp nơi đều rất tôn trọng ông ta.
Dường như cảm nhận được sự quan sát Diệp Phi, Hoàng Phi Hổ hơi nghiêng đầu nhìn về hướng Diệp Phi.
Một hơi thở mạnh mẽ trong nháy mắt đã áp về phía Diệp Phi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...