Chàng Rể Bác Sĩ


Anh ta không muốn tin vào điều đó, và anh ta cũng không nghĩ rằng chuyện trị liệu vừa rồi có cái gì thần kỳ, nhưng sự thật lại nói cho anh ta biết tình trạng bệnh của Dương Bảo.

Quốc đã được cải thiện.

“Anh đã làm thế nào vậy?”
“Còn nữa, tại sao lại dội nước lạnh?”
“Anh nhất định phải nói cho tôi biết, nếu không đêm nay tôi sẽ không thể ngủ được”
Brook gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Phi, anh kiên quyết phải lấy cho bằng được câu trả lời từ anh.

Nhìn Brook trông như thế này, Hổ Nữu và những người khác hoàn toàn choáng váng.

“Chuyện rất đơn giản”.

Diệp Phi không có ấn tượng xấu với Brook nên lúc này cũng không có che giấu: “Phần bị áp xe phổi rất gần tim, nếu không cẩn thận sẽ đâm vào tim”.

“Tôi dội nước đá làm ông cụ Dương rùng mình.


“Một khi ông ấy run lên, theo bản năng, trái tim sẽ nâng lên thì lúc đó sẽ tạo ra một khoảng cách nhất định giữa vùng bị ảnh hưởng và tim”.

“Lúc này, dùng kim lấy mủ từ kim tiêm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều”.


Anh nói cho Brook biết thủ đoạn nhỏ mà anh đã dùng khi điều trị bệnh.

“Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy”.

Brook đã hiểu ra tất cả, liền giơ ngón tay cái lên cho Diệp Phi: “Anh Diệp, anh đúng là một chuyên gia”.

Anh ta biết rất rõ để lấy máu mủ của Dương Bảo Quốc, ngoài thủ đoạn nhỏ đó ra thì Diệp Phi còn phải có y thuật cao minh, nếu không sẽ rất dễ gây ra án mạng.

Hơn nữa, trái tim của Dương Bảo Quốc nâng lên chỉ trong một hoặc hai giây.

Chỉ bằng một chút thời gian đó, mà Diệp Phi có thể châm chính xác vào vị trí của chỗ đau, chuyện đó khó không kém gì việc dùng hai ngón tay bắt một con muỗi đang bay.

Nếu đổi lại thành Brook, cho dù có dội mười thùng nước lạnh lên đầu, anh ta vẫn không dám bắt đầu.

Cho nên Diệp Phi xứng với danh xưng chuyên gia.

Ít nhất là tốt hơn Brook nhiều lắm.

“Quân tử xuất ngôn tứ mã nan truy, anh Diệp, từ nay về sau anh chính là thầy của tôi”.

“Thầy, sau này tôi có thể nhờ anh chỉ bảo…” Mặt anh ta đỏ bừng dập đầu ba cái với Diệp Phi.


Hành động này một lần nữa khiến một nhóm nữ bác sĩ choáng váng, Brook, người luôn tỏ ra kiêu ngạo, vậy mà lại quỳ xuống gọi thầy?
Ngượng ngùng, nhưng cuối cùng trên mặt Phi, trong tương lai, anh chính là.

Hổ Nữu lộ vẻ vãn lạnh lùng nói “Anh Brook quá lời rồi, đó chỉ là một trò đùa mà thôi”.

Hổ Nữu chưa kịp nói xong, Diệp Phi đã vội đỡ Brook dậy rồi chạy đi thật nhanh: “Dương Sảnh, tôi đi trước đây, mấy ngày nữa tôi sẽ lại đến tái khám cho ông cụ Dương…”
Anh không muốn dây dưa với Hổ Nữu…
Con dao của Hổ Nữu quá sắc, hơn nữa lại có bối cảnh không tầm thường, Diệp Phi không muốn trêu chọc nữ hán tử này, nếu không thì sau này bị đâm chết như thế nào anh cũng không biết.

Vì vậy, anh ta chào tạm biệt Dương Diệu Đông rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Nhưng mà cho dù như vậy thì Diệp Phi cũng cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, giống như có người muốn đâm mình.

Trên đường trở về Huyền Hồ Cư, điện thoại của Diệp Phi rung lên, anh liếc mắt nhìn một cái, là số điện thoại của Lâm Thu Linh.

Diệp Phi không chút do dự tắt máy.

Lâm Thu Linh không bỏ cuộc, bà ta bấm gọi ba lần rồi mới dừng lại.

Sau đó bà ta gửi một tin nhắn cho anh, mắng Diệp Phi không có lương tâm, châm ngòi ly gián mối quan hệ của bà ta với hai đứa con gái của mình.

Lâm Thu Linh còn kêu gào là sẽ gọi cảnh sát và kiện Diệp Phi tội bắt cóc và lừa bán Đường Kỳ Kỳ.

Diệp Phi vẫn không để ý đến bà ta, cũng không có khuyên Đường Kỳ Kỳ về nhà, Đường Kỳ Kỳ là người lớn, cô ấy có quyền tự quyết định.

Hơn nữa việc rời khỏi nhà họ Đường là một quyết định đúng đắn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui