Chàng Rể Bác Sĩ


Dương Bảo Quốc lại có hứng thú nhìn Diệp Phi: “Cậu nắm chắc mấy phần?”
Diệp Phi nói lời kinh động lòng người: “Tôi năm chắc 100 %!”
Có thể nắm chắc 100%?
“Đừng thổi phồng nữa, anh mà thổi nữa sẽ thổi chết con bò luôn bây giờ”
Hổ Nữu nhìn Diệp Phi tức giận không thể kìm được: “Chỉ có kẻ lừa đảo mới dám nói 100%”.

Dương Diệu Đông đứng lên: “Tôi tưởng vào Diệp Phí”.

Ông ta không khỏi tự trách chính mình, vừa rồi nghe nói bố chỉ có thể sống thêm 3 tháng nữa thì ông ta đã rối loạn, quên mất sự tồn tại của bác sĩ Diệp Phi.

Diệp Phi có thể kéo ông ta trở lại từ quỷ môn quan thì việc chẩn đoán và điều trị áp xe phổi không phải là một vấn đề lớn.

“Người trẻ tuổi, tiền bạc là thứ tốt, nhưng cũng tùy sức, không phải cứ lấy lòng mọi người là có thể đạt được”.

Brook cũng nhìn về phía Diệp Phi hừ lạnh: “Nếu như anh có thể chữa khỏi cho ông cụ Dương, sau này Brook sẽ gọi anh là thầy”.

Anh ta đã hành nghề y ở Trung Quốc hơn mấy năm rồi, cho đến bây giờ luôn luôn xuôi chèo mát mái, hơn nữa còn cực kỳ có có uy tín, nói có thể trị được thì là có thể trị được, nếu nói không còn cách nào khác thì chỉ còn cách chết mà thôi.

Bây giờ bị Diệp Phi lại tát vào mặt anh ta như thế này, anh †a đương nhiên rất khó chịu.


Mấy nữ bác sĩ và y tá cũng bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường Diệp Phi, cho rằng anh quá kiêu ngạo.

Ngay cả đoàn đội Apollo cũng không thể trị được bệnh này thì làm sao Diệp Phi có thể tự tin rằng mình có thể chữa khỏi được?
Hổ Nữu cũng làm theo: “Đúng vậy, nếu anh có thể chữa khỏi cho ông nội Dương thì sau này ngày tôi sẽ gọi anh là anh trai”.

“Nếu anh có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội Dương thì từ nay về sau Sở Tinh tôi sẽ gọi anh là anh trai, 100.

000 anh em của Sở Môn sẽ kính nhanh như khách”.

“Cái này nếu anh trị khỏi bệnh cho ông nội Dương thì tôi sẽ làm theo anh”.

Hổ Nữu hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Phi: “Đương nhiên, nếu không chữa được, tôi sẽ cắt chân của anh”.

Cô cảm thấy Diệp Phi đang quấy rối.

“Ông cụ Dương, ông dám tin tưởng tôi một lần hay không?”
Diệp Phi không quan tâm đến sự chế giễu của họ, chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Bảo Quốc và nói: “Tôi có thể giải quyết nó bằng một châm”.


Một tia sáng lóe lên trong mắt Dương Bảo Quốc, ông ta gật đầu tán thưởng, thanh niên này thật không đơn giản.

Ít nhất thì sự tự tin này không phải thứ mà người bình thường có được.

“Diệp Phi, cậu có thể chữa khỏi cho tôi?”
Ông ta nghiêng người nhìn Diệp Phi: “Có thể nắm chắc 100%?”
Diệp Phi gật đầu: “100%!”
“Vậy được rồi!”
Dương Bảo Quốc cười sang sảng một tiếng: “Chỉ một câu thôi, Diệp Phi, tôi đồng ý để cho cậu chữa trị cho tôi”.

Là do tuổi trẻ lông bông, hay anh thực sự có thực lực cứ thử một lần thì sẽ biết.

Hổ Nữu sửng sốt: “Ông nội Dương…” Brook cũng lần nữa lắc đầu: “Ông Dương, không thể, không thể, nếu để anh ta làm xăng làm bậy thì sẽ chết thật đó”.

“Cứ quyết định như vậy đi”.

Dương Bảo Quốc xua tay nhẹ nhàng làm ra quyết định: “Diệp Phi, cậu định dùng cách gì để chữa trị cho tôi?”
Hổ Nữu cực kỳ tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phi: “Này anh kia, nếu ông nội Dương có chuyện gì, tôi sẽ không để yên cho anh đâu”.

Diệp Phi nói từng chữ một: “Ông cụ Dương, tôi cần ông phải hoàn thành phối hợp với tôi”.

Dương Bảo Quốc gật đầu: “Được, tôi sẽ nghe lời cậu”.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui