Tuy răng Bá Kiếm rất mạnh, nhưng Diệp Phi cũng không sợ hãi chút nào, thậm chí trong lòng anh còn có mong muốn thử đấu với ông ta một lần, muốn xem kiếm đến tột cùng là kiếm của ai nhanh hơn.
Dương Diệu Đông vỗ vỗ vai Diệp Phi: “Cẩn thận là trên hết”.
Diệp Phi gật đầu: “Dương Sảnh cứ yên tâm, tôi tự có chừng mực”.
Xe của Dương Diệu Đông lái không nhanh, nửa giờ sau đã chạy đến một khu biệt thự rộng lớn.
Khu biệt thự Mùa Xuân tọa lạc trên một ngọn núi có độ cao sáu trăm mét, tên gọi rất tâm thường, gọi mà Mùa Xuân, nhưng những người biết đến nó thì đều biết nó có ý nghĩa đặc biệt.
Khu biệt thự Mùa Xuân là một khu biệt thự cổ, có tổng cộng 36 tòa nhà, đã thành lập được hơn 30 năm, còn lâu hơn cả biệt thự nhà họ đường 7, 8 năm.
Cho nên khu biệt thự này không chỉ cũ kỹ mà còn mang một cảm giác thăng trầm.
Chỉ là vị trí của biệt thự khá tốt, tàng phong tụ thủy, giao thông thuận tiện, chỉ mất 15 phút lái xe là có thể đến công viên ven sông hoặc trung tâm thành phố.
Diệp Phi liếc mắt, anh biết đây chính là nơi sinh sống của thế hệ nhà giàu đầu tiên ở Trung Hải, tùy tiện tìm bất kỳ ai ở đây đều là nhân vật có máu mặt.
Sau khi xe lái đi, Diệp Phi bắt gặp một vài gương mặt quen thuộc, tất cả đều đã được nhìn thấy trên bản tin.
Tuy đã già nhưng địa vị và quyền lực của họ vẫn không thay đổi.
Ba phút sau, xe dừng ở lối vào Biệt thự số 1, đây cũng là căn biệt thự cao nhất và có tâm nhìn tốt nhất trong khu biệt thự này.
Cửa xe mở ra, Diệp Phi và Dương Diệu Đông bước ra.
Đây là một tòa nhà rộng rãi theo kiểu Quảng Tô, lát gạch xanh và ngói đen, rừng trúc bao bọc xung quanh, rất có nghệ thuật.
Một vài người đàn ông mặc đồng phục vác súng đứng canh ở cửa.
“Mời bên này”.
Dương Diệu Đông nói chuyện với đám bảo vệ một chút rồi dẫn Diệp Phi vào sân.
Sân nhỏ không rộng nhưng lại rất sâu, Diệp Phi theo Dương Diệu Đông lên cầu thang, băng qua gian nhà bằng đá, băng qua cầu, sau đó đi đến cửa của ba sân nhà thông nhau mới dừng lại.
Đây là một khu vườn rất lớn, cuối cùng là một cái đình nghỉ mát cao năm thước, được xây dựng trên vách đá, cực kỳ dốc.
Gió núi thổi qua, lạnh thấu xương.
Vào lúc này, trong đình nghỉ mát to lớn có một người đang đứng chắp tay sau lưng.
Trên người không có trang sức, thân hình thẳng tắp như lao, dáng đứng sừng sững uy nghiêm như núi, mái tóc hoa râm gọn gàng sạch sẽ.
Mặc dù chưa thấy mặt mũi nhưng đã có một khí thế không ai bì nổi, bễ nghễ thiên hạ.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, đây chính là Dương Bảo Quốc.
Diệp Phi âm thầm cảm thán m šng, quả nhiên là người đứng đầu thành phố Trung Hải, khí thế này Dương Diệu Đông còn kém xa lắm.
“Bố, bác sĩ Diệp đến rồi”.
Dương Diệu Đông cũng trở nên cung kính trọng khi nhìn thấy bố mình.
Diệp Phi cũng tiến lên một bước: “Vãn bối Diệp Phi, gặp qua ông cụ Dương…” Không đợi Diệp Phi nói xong, giọng nói uy nghiêm và trầm thấp của Dương Bảo Quốc truyền đến: “Diệp Phi, y thuật của cậu không được”.
Diệp Phi giật mình: “Y thuật của tôi không được?”
Mắt Dương Diệu Đông giật giật: “Bố, y thuật của Diệp Phi rất lợi h: Dương Bảo Quốc xoay người lại, lạnh lùng nói: “Làm việc còn lưu lại hậu họa, nhổ cỏ không tận gốc thì y thuật có thể lợi hại đến mức nào chứ?”
Cuối cùng Diệp Phi cũng đã đối mặt với người đứng đầu Trung Hải.
Đó là một khuôn mặt không giận mà uy, cho dù là ánh mắt, mũi, hay thậm chí là mái tóc trắng thì đều ẩn dấu một khí thế hừng hực.
Hai bên tóc mai của Dương Bảo Quốc ẩn ẩn sương lạnh, nhưng ông không hề có dấu hiệu già đi, ngược lại còn tạo cho ông ta phong thái quý tộc của danh gia vọng tộc, đồng thời cũng hiện ra một phong thái bất phàm.
Lúc này, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Phi, giọng nói lại trầm xuống: “Cậu không chữa hết cho tôi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...