Chàng Rể Bác Sĩ


Tống Hồng Nhan cười duyên một tiếng sau đó nói: “Sao hả? Cậu lại muốn một lần vất vả cả đời nhàn nhã à?”
Diệp Phi cười cười: “Giữ lại mối họa không phải phong cách của tôi, chị thả tiếng gió để nhà họ Triệu biết tôi đang ở Kim Chi Lâm…”
“Grừ…”
Nửa tiếng sau, mấy chục chiếc xe việt dã gào thét lao tới, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo bao vây Kim Chi Lâm.

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, hơn hai trăm người bước xuống xe.

Tất cả đều mặc quần áo màu đen, đều mang theo gậy gộc lắc lư đi vào, khí thế đăng đăng sát khí khiến người ta vô cùng căng thẳng.

Những người này không làm gì cả, chỉ tản ra trấn giữ bốn phía, giống như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Diệp Phi.

Khi Diệp Phi đang vuốt điện thoại của mình để gửi tin nhắn văn bản, lại có ba chiếc Cadillac khác chạy tới.

Cửa xe bật mở, năm sáu nam nữ bước ra.

Người đứng đầu là một người đàn ông trung niên, đôi mắt hình tam giác, mang kính gọng vàng, mặc áo khoác, trông giống với Triệu Đông Dương đến bảy tám phần.

Bên cạnh ông ta có một vài phụ nữ cao gầy lạnh lùng, hoặc xinh đẹp, hoặc thành thục, quyến rũ, nhưng vẻ mặt vênh váo hung hăng lại giống nhau.


Khi nhìn Diệp Phi, ánh mắt của họ lại càng thêm ngạo mạn và khinh thường.

Phía sau, còn có một thanh niên đầu trọc cao lớn vạm vỡ, trong miệng còn đang nhóp nhép nhai trầu, bộ dạng cứ như ông đây là số một thế giới.

Người đàn ông trung niên bước về phía trước trong sự vây quanh của đám đông, không nhanh không chậm nhưng lại mang theo một áp lực rất lớn.

Diệp Phi nhìn những vị khách không mời mà đến này: “Các người là ai?”
“Anh chính là Diệp Phi đi!”
Người đàn ông trung niên tháo kính gọng vàng xuống, chà lau vào tay áo, thản nhiên đặt câu hỏi.

Ánh mắt ông ta liếc nhanh qua Diệp Phi một cái, trẻ tuổi, gầy gò, lãnh đạm, tuy rằng có khí chất bất phàm, nhưng dù sao anh ta cũng chỉ là một thanh niên bình thường.

Thằng con Triệu Đông Dương này cũng thật vô dụng, mang theo ba vệ sĩ mà cũng không làm được gì một người như vậy, thậm chí còn tự biến mình thành tù nhân.

Nghe đối phương chất vấn nhưng Diệp Phi cũng không có phản ứng lại, chỉ cần nhìn lướt qua bọn họ liền có thể xác định nhóm người này chính là người nhà họ Triệu.

“Chủ tịch Triệu hỏi mày đó, mày điếc hả?”
Thấy Diệp Phi thờ ơ, thanh niên trọc đầu bước tới, hung hăng trừng mắt khiển trách.


Diệp Phi nhàn nhạt nói: “Bố của Triệu Đông Dương?”
Thanh niên trẻ tuổi đầu trọc rút ra một cây rìu ngắn rồi hét lên: “Mẹ nó, tên của cậu chủ là thứ mà mày có thể gọi lung tung à?”
Mấy người phụ nữ xinh đẹp cũng trêu tức nhìn Diệp Phi, cho rằng anh có chút tự đắc.

“Tráng, đừng hấp tấp”.

Người đàn ông trung niên phất tay ngăn cản, sau đó cười với Diệp Phi: “Đúng vậy, tôi là Triệu Hồng Quang, bố của Đông Dương”.

Diệp Phi gật đầu: “Quả nhiên là người nhà họ Triệu”.

“Tôi đã biết chuyện của khách sạn Phù Dung”.

Triệu Hồng Quang cười nhìn Diệp Phi, sau đó đeo kính lại nhìn chằm chằm Diệp Phi: “Chuyện đúng sai tôi cũng không cần phải nói nữa, thế giới người trưởng thành chỉ có kẻ mạnh kẻ yếu, không có đúng sai”.

“Hôm nay tôi đến đây cũng chỉ có một việc”.

“Đó là đưa Đông Dương lành lặn trở vê”.

“Mặc dù video giám sát khách sạn đã bị xóa đi, rất ít người nhìn thấy tung tích của Đông Dương, nhưng tôi biết nó đã rơi vào tay anh”.

Với tư cách là một người bố, sau khi biết Triệu Đông Dương gặp tai nạn, ông ta đã tức tốc đến khách sạn Phù Dung để tìm hiểu mọi việc càng nhanh càng tốt.

Camera giám sát của khách sạn bị vô hiệu hóa, Triệu Đông Dương mất tích, mọi thứ thật khó hiểu, nhưng ông ta có thể suy ra từ lời khai của tất cả các bên rằng Triệu Đông Dương đã bị Diệp Phi bắt đi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui