Chàng Rể Bác Sĩ
Viện này, ba triệu!”
“Viện này, bốn triệu tám mươi ngàn!”
“Cả viên mẻ mất góc kia nữa, mua hết về cho tôi.
”
Đỗ Thanh Đế chẳng dư hơi thừa lời làm gì, Diệp Phi bảo mua là mua.
Chẳng mấy chốc trong tay Đỗ Thanh Đế đã có ba mươi viên đá thô, số tiền mua nó cũng lên tới hai trăm triệu rồi.
Diệp Phi vẫn chưa dừng lại.
Tiêu Nhược Băng và Triệu Tỉ Kì đều nhìn chăm chăm Diệp Phi và cười mỉa mai anh từ đầu đến cuối.
Nhìn lướt qua rồi vỗ mấy cái đã biết mình cược đúng đá thì chắc mấy chuyên gia trong ngành này tự đập đầu vào tường chết quách cho xong.
Bọn họ tin chắc rằng những viên đá thô Diệp Phi đều không làm nên trò trống gì, có gì còn chẳng thấy xanh.
“Viên này, viên này, viên kia… Mua, mua hết…”
Diệp Phi vội vàng đi thẳng về phía trước, anh đã lượn hết một vòng tất cả các viên đá thô ở đây, lòng bàn tay đã chạm vào đâu đó tám ngàn viên đá.
Cuối cùng anh bảo Đỗ Thanh Đế mua về đâu đó khoảng hai trăm viên, số tiền họ bỏ ra lên tới tám trăm triệu.
Chẳng những đám vệ sĩ nhà họ Đỗ phải vả hết cả mồ hôi, mặt mũi tối tăm mà những người khách ghé xem cũng phải sợ ngu người.
Tên Diệp Phi này điên rồi chắc?
Bọn họ chưa thấy ai cược đá thế này bao giờ, lại càng không thấy được người nào mua một lần tám trăm triệu tiền đá, là cái kiểu mua không thèm nhìn giá thế này ấy.
Đúng là nhà có tiền nó phải khác.
Triệu Ti Kì lại càng vui vẻ, cô ta cảm thấy Diệp Phim ngu không ai bằng nên mới im luôn không thèm trả giá thế này.
Cửa hàng đồ cổ bán ra hai trăm viên đá thôi là thu lại được một phần tư hao phí ban đầu rồi, bây giờ Diệp Phi mà mua nữa thì chắc tiệm họ sẽ kiếm được mười tỷ đấy.
“Cắt hết ra xem nào!”
Khi Đỗ Thanh Đế cảm thấy Diệp Phi quá điên cuồng thì anh lại vung tay lên bảo thợ đang có mặt ở đó bắt đầu cắt hết đá ra xem.
Thợ cắt đá không nói nhiều, lập tức khởi động máy móc thiết bị lên.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng máy đã chạy ầm ầm trong nhà kích thích dây thần kinh của tất cả mọi người.
Nhưng có rất nhiều người đang chờ được xem Diệp Phi bế mặt, mất hết tám trăm triệu thế này, chả biết có thu hồi được một trăm triệu không nữa?
“Cảm ơn cậu Thanh Đế và anh Diệp Phi đã yêu thích sản phẩm của chúng tôi và đưa cho Uông thiếu nhiều tiền như thế” Tiêu Nhược Băng nhìn Diệp Phi và Đỗ Thanh Đế với ánh mắt kỳ lạ: “Mấy ngày nữa Uông thiếu tới đây tôi nhất định sẽ nhắn anh ấy cảm ơn mọi người đàng hoàng.
”
Triệu T¡ Kì cũng cười Cô ta khinh thường Diệp Phi hơn bao giờ hết.
Kiếm bộn tiền rồi Ông anh rể này của Đường Kỳ Kỳ cứ sai sai thế nào ấy, chả hiểu tại sao Đường Kỳ Kỳ lại thân thiết với loại người này được.
Mặt mũi Đỗ Thanh Đế cứ tối đăm đăm, Diệp Phi thản nhiên vỗ vai: “Cậu Thanh Đế đừng nóng giận mất khôn.
Lát nữa lại đến phiên bọn họ tức trào máu ấy mà”
Rất nhiều nhân viên nữ bĩu môi, họ cảm thấy Diệp Phi kiêu căng quá.
Khi Triệu Ti Kì và Tiêu Nhược Băng nhìn Diệp Phi với ánh mắt lạnh như băng và đầy sự khinh bỉ thì một người thợ cắt chợt dừng lại, hào hứng hét lên: “Ra xanh rồi! Xanh rồi!”
“Là pha lê! Là pha lê!”
“Bên này của tôi cũng xanh rồi, thấy màu xanh rồi.
”
“Xanh biếc pha ngọc!”
“Bên này tôi cắt nặng chín mươi ký, vàng với xanh! Là vàng với xanh đó!”
“Trong suốt!”
“Xanh đậm!”
“Xanh toàn phần, là đá thượng hạng!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...